Đây đúng là một quy tắc bùng nổ.
Lấy được kiếm chưa tính là thắng, sở hữu Đông Hoàng Kiếm phát sáng qua mười ngày, chịu đựng truy sát mười ngày mới tính là xuất sắc cuối cùng.
Thử hỏi trong tình huống bị lộ vị trí, bảy Thánh Thiên Tử truy sát, có ai giữ được Đông Hoàng Kiếm mười ngày?
Từ đó thấy được đệ tử đứng đầu của bốn đại tông môn vốn đã chênh lệch thực lực rất lớn với Thánh Thiên Tử, muốn cướp được Đông Hoàng Kiếm là vô cùng khó khăn.
- Trong lịch sử, đệ tử cướp được Đông Hoàng Kiếm của bốn đại tông môn cơ bản đều có một số thủ đoạn chạy trốn đặc biệt, không ai ngay mặt đánh bại Thánh Thiên Tử được. Tuy đa số người đến đây đều là tự rước lấy nhục, nhưng ít ra từng có hy vọng thành công. Cho nên, chúc phúc mọi người.
Vi Sinh Thiên Lan nói xong đứng lên.
Diệp Thiếu Khanh vẫy tay:
- Thiên Lan, qua đây chút.
Hai người đi tới trong góc.
- Có chuyện gì?
Diệp Thiếu Khanh nhẹ giọng nói:
- Hay là đừng để con cái của ngươi tham gia chiến đấu? Tình thế biến đổi như vậy, ta cảm thấy bọn họ vì buộc ngươi đứng thành hàng có lẽ sẽ đặc biệt nhằm vào Nhược Tố và Thanh Loan.
- Ta biết.
- Cho nên . . .?
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Hai tỷ đệ không đồng ý, đã đến đây rồi thì họ muốn liều một phen. Dù sao cuộc chiến Cảnh Vực có rất nhiều nhân tố, không phải ai đều chịu nhục, bọn họ có cơ hội ẩn núp cướp kiếm.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Cũng đúng, hơn nữa đệ tử Nam Thiên tông các ngươi ở trong cuộc chiến Cảnh Vực luôn có ưu thế thiên nhiên là biển cả.
- Đúng rồi, chỉ cần bọn họ nhanh chóng vào biển cả, không chủ động đi ra thì người khác cơ bản không làm gì được hai tỷ đệ, có cơ hội thì cứ lặn xuống biển.
Đây là lý do tại sao đa số đệ tử Nam Thiên trong lịch sử an toàn rời khỏi cuộc chiến Cảnh Vực.
- Bảy Thánh Thiên Tử cộng thêm hai người Hắc Minh tông đều không có thú bản mệnh thuộc tính thủy. Trừ Quân Thiên Dịch và Nguyệt Linh Lang ra, ở trong biển cơ bản không ai đánh lại Nhược Tố.
Diệp Thiếu Khanh nghĩ đến đây thì hơi yên lòng.
- Đúng thế.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Hai tỷ đệ rất gan dạ, nhưng Thiên Lan, ngươi phải đặc biệt nhắc nhở họ đừng bao giờ cậy mạnh. Nếu không gặp chuyện gì thì tuyệt đối đừng rời khỏi biển, lên đất liền thì mọi chuyện sẽ không theo ý họ nữa.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Ta đã nói rất nghiêm khắc, hai đứa cũng bảo đảm với ta rồi. Dù sao lần này chủ yếu xem Lý Thiên Mệnh, Nhược Tố và Thanh Loan đều đặt niềm tin vào hắn, bọn họ kiên quyết đòi đi vào cũng vì muốn trợ giúp Lý Thiên Mệnh.
Diệp Thiếu Khanh khen:
- Hai hài tử của ngươi khá lắm, ôn hòa điềm tĩnh nhưng không mất dũng cảm.
Vi Sinh Thiên Lan bỗng nhiên hỏi:
- Đệ tử của ngươi có hôn phối chưa?
Diệp Thiếu Khanh đáp:
- Chưa, nhưng hắn có tình lữ.
Vi Sinh Thiên Lan cười nói:
- Thiếu niên anh hùng tự nhiên có mỹ nhân đi theo, khá lắm.
- Ngươi định nói cho Nhược Tố?
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Đương nhiên rồi, làm bằng hữu cũng tốt.
Diệp Thiếu Khanh bĩu môi hỏi:
- Ngươi không nỡ gả khuê nữ đến mức đó sao?
Vi Sinh Thiên Lan vẫn cười:
- Đương nhiên, nếu không tin thì ngươi sinh một đứa thử? Lý Thiên Mệnh rất an toàn, ta rất vừa lòng.
Diệp Thiếu Khanh khinh thường nói:
- Bụng dạ hẹp hòi.
Vi Sinh Thiên Lan đang lo thiếu niên nhi nữ sinh ra tình cảm trong khi kề vai chiến đấu ở cuộc chiến Cảnh Vực, nghe nói Lý Thiên Mệnh có người thương thì y hoàn toàn yên lòng.
Nhóm người Vi Sinh Thiên Lan quay về nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Khanh kêu Lý Thiên Mệnh đến nói chuyện.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Muốn nói cái gì?
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ngươi sẽ không bắt cá hai tay chứ?
- Sao hỏi vậy?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy hai người trung niên này cứ lén la lén lút.
Diệp Thiếu Khanh lại nhắc nhở:
- Không có gì, trong cuộc chiến Cảnh Vực nếu tiện thì trợ giúp hai tỷ đệ nhiều chút.
- Còn cần lão nhắc? Bốn người này đều là bằng hữu của ta, phải che chở chứ, hơn nữa bọn họ cũng có thể giúp ích.
Lần này Lý Thiên Mệnh không chiến đấu một mình, hắn có bốn minh hữu, còn có Huỳnh Hỏa, Meow Meow.
- Không biết Linh Nhi có tỉnh lại khi ở cuộc chiến Cảnh Vực không?
Lý Thiên Mệnh rất mong đợi.
Bóng đêm đã sâu nhưng đại điện màu vàng này vẫn đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Có bốn người đứng bên trên đại điện.
Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu đứng chính giữa, bên trái là Minh Hoàng anh tuấn và Hắc Hậu quyến rũ, bên phải là Tư Không Kiếm Sinh như kiếm bén ra khỏi vỏ.
Mãi đến giờ phút này sắc mặt của Tư Không Kiếm Sinh vẫn đen thui, đặc biệt nhìn bàn tay bị chém đứt của Phàn Vũ Thiên càng rực cháy lửa giận trong lão.
Lúng túng hơn là bên dưới có tám đệ tử nhưng không có người của Vân Tiêu Kiếm phái.
Loại tình huống này chưa từng xuất hiện mấy trăm năm qua.
Người không biết còn tưởng đâu Vân Tiêu Kiếm phái bọn họ không còn thiên tài.
Trong tám đệ tử có sáu Thánh Thiên Tử, hai người khác là Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử của đệ tử Hắc Minh.
Thánh Thiên Tử Quân Thiên Dịch đứng giữa hai đệ tử Hắc Minh, choàng vai bá cổ rất là thân thiết.
Đối với Quân Thiên Dịch thì dường như bị lấy mất danh hiệu thiên tài số một Đông Hoàng Cảnh không khiến gã thấy khó chịu, dù sao là người trong nhà, hơn nữa là hạng nữ nhân.
Quân Đông Diệu hơi khó chịu hỏi:
- Thiên Dịch, Lang Nhi vẫn chưa về sao?
Quân Thiên Dịch cười nói, mắt lấp lánh sắc vàng:
- Nhi phỏng chừng cũng sắp về rồi. Phụ thân yên tâm, tiểu thúc nói sẽ về kịp, mà dù không có mặt nàng thì chúng ta cũng đủ sức.
Có rắc rối gì mà sáu Thánh Thiên Tử cộng thêm hai đệ tử Hắc Minh cảnh giới Thiên Ý không thể giải quyết?
Quân Đông Diệu trầm giọng nói:
- Tốt nhất nên tham gia, ai biết được Cổ Chi Thần quốc có gửi người đến giám sát không.
Nhưng Quân Đông Diệu không bắt buộc, dù bỏ lỡ thời gian thì gã không phải người chịu phạt.
- Tám người các ngươi nghe đây, ta trước tiên nói mấy yêu cầu cho các ngươi.
Khi Quân Đông Diệu nói câu này, tám đệ tử ngừng nói chuyện, nghiêm túc mà ngoan ngoãn đứng trước mặt gã.
- Thứ nhất, tuyệt đối không thể để Đông Hoàng Kiếm bị cướp đi. Chúng ta đã liên tục nắm giữ Đông Hoàng Kiếm sáu trăm năm, kéo dài sáu mươi đời đệ tử. Nếu Đông Hoàng Kiếm bị mất trong tay các ngươi thì tất cả là tội nhân muôn đời!
Sáu vị Thánh Thiên Tử sôi sục máu nóng lên tiếng:
- Rõ!
Còn hai vị đệ tử Hắc Minh cũng cúi đầu nghe giảng, vì nhiệm vụ của họ là phụ trợ Thánh Thiên Tử.
- Thứ hai, theo thông lệ vẫn sẽ cho năm đứa không biết sống chết kia nếm mùi nhục nhã và bài học thật đau, đây là quy định cũ. Ngày mai sẽ có ba mươi vạn người xem cuộc chiến, mọi người đều đến xem kịch vui, không thể khiến họ thất vọng.
Nói đến đây, Quân Đông Diệu bật cười.
Quân Thiên Dịch cười đắc ý nói:
- Phụ thân yên tâm, trước đó nhi đã tổng kết cách chơi của ít nhất tám mươi đời Thánh Thiên Tử, sửa cũ thành mới, tuyệt đối thú vị, chắc chắn sẽ cho bọn họ bài học suốt đời khó quên. Hơn nữa nhi đã nói chuyện với hai vị huynh đệ Hắc Minh tông, cuộc chiến Cảnh Vực lần này, các huynh đệ Hắc Minh tông mới tham gia trận doanh của chúng ta, bọn họ có nhiều thủ đoạn hành hạ người vượt sức tưởng tượng, nghe rất đã ghiền. Chờ tới lúc đó nhi sẽ để họ làm thử thật nhiều, bảo đảm nâng nhục nhã lên tầm cao mới. Ăn phân, lột đồ gì đó chỉ là trò cũ rích nhàm chán.
Quân Đông Diệu cười hỏi:
- Ta nghe nói lúc ở Thông Thiên Lộ thì hai ngươi đã dùng sâu độc ăn một phần ba nội tạng của một đệ tử Nam Thiên?
Lê Vô Sinh áo xám mỉm cười đáp, nhưng trông gã như đang khóc:
- Thưa Thánh Vương, đây chỉ là thủ đoạn sơ cấp.
Hắc Hậu cười nũng nịu nói:
- Thánh Vương, Hắc Minh tông chúng ta giỏi về việc hành hạ người, miễn là dư thời gian thì chơi mười ngày mười đêm đều được, cũng sẽ không tạo thành tử thương cho đối phương.
Quân Đông Diệu cười nói:
- Về điểm này thì ta rất bội phục, vậy đến giai đoạn đặc sắc sẽ chờ xem hai hài tử này.
Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử bảo đảm:
- Không thành vấn đề!