Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 448 - Chương 448 - Năm Đen Năm Vàng, Đông Hoàng Kiếm Ra

Chương 448 - Năm đen năm vàng, Đông Hoàng Kiếm ra
Chương 448 - Năm đen năm vàng, Đông Hoàng Kiếm ra

Bốn tháng nay Lý Thiên Mệnh bay vọt lên trời, nhưng hắn đã biết địa vị và thực lực của Nguyệt Linh Lang ở trong Thánh Thiên Phủ cũng tăng tiến nhiều.

Tất cả đều là vì nàng cùng người tên Quân Niệm Thương trở thành tình lữ.

Nam nhân áo trắng chắc là con út của Thánh Hoàng, Quân Niệm Thương.

Hai người xuất hiện ở đây thì chắc cũng biết sự tồn tại của hắn.

Vì vậy khoảnh khắc này, cách một chiến trường Thánh Thiên, ánh mắt của Nguyệt Linh Lang xuyên qua rơi trên người Lý Thiên Mệnh.

Giây phút nhìn Lý Thiên Mệnh, nụ cười trên mặt thiếu nữ hoàn toàn biến mất, trở nên âm trầm, lạnh lùng, đậm đặc sát khí.

Lý Thiên Mệnh không biết rằng khi Lăng Nhất Trần ở trước mặt nàng nói ra sự tồn tại của hắn thì nàng khó tin đến mức nào.

Từ khi Nguyệt Linh Lang vươn lên đến bây giờ, đây là chuyện duy nhất vượt qua sức tưởng tượng của nàng.

Nên giờ phút này, khi Nguyệt Linh Lang lại thấy Lý Thiên Mệnh vẫn cảm giác đang nằm mơ.

Mấy canh giờ đêm qua, nếu không có Quân Niệm Thương ngăn cản thì Nguyệt Linh Lang đã đi tìm Lý Thiên Mệnh.

Bốn tháng, một kẻ vô danh tiểu tốt trong mắt nàng bước tới đây, trở thành đối thủ của nàng!

Không cần mười năm?

Nói thật là khi nghe tin tức này khiến da đầu Nguyệt Linh Lang tê dại.

Nguyệt Linh Lang tự nhận là mình là người duy nhất từ phế vật đến nghịch thiên sửa mệnh, từ nơi hẻo lánh giết đến Thánh Thiên Phủ.

Nhưng bây giờ xuất hiện một người đến từ nơi xa xôi hơn nàng nhưng tốc độ tu luyện càng mau.

Người như vậy từng nói muốn chặt đầu của nàng xuống.

Số phận rất biết cách bày trò chơi.

Lý Thiên Mệnh trở thành vết sẹo in dấu lên mặt tự tin nhất của nàng.

Bây giờ Nguyệt Linh Lang tận mắt nhìn thấy hắn, tia mắt hơi vặn vẹo, lòng dậy sóng thần đều chuyển biến thành sát khí ngập trời.

Nguyệt Linh Lang siết chặt hai nắm tay.

Quân Niệm Thương vỗ nhẹ bờ vai Nguyệt Linh Lang, dịu dàng nói:

- Lang Nhi, đừng để ý quá, thể Ngũ Kiếp Luân Hồi đạt tốc độ này không phải kỳ tích gì. Hắn vốn nên tu luyện thành như vậy, điều đáng ngạc nhiên duy nhất là nàng gặp hắn khi hắn còn yếu kém. Nhưng hắn cũng xui xẻo, vì chưa hoàn toàn vượt lên đã đến tham gia cuộc chiến Cảnh Vực. Cho nên, nàng chỉ cần giải quyết hắn, chặt đứt hy vọng đi lên của hắn, vậy thì từ nay về sau nguyên Đông Hoàng Cảnh, thiên tài nghịch thiên sửa mệnh duy nhất vẫn chỉ có một mình nàng. Đây chỉ là một nốt nhạc đệm, đừng rối loạn tâm tình vì nó. Nàng hiểu rõ hơn ai hết nàng bây giờ đã mạnh hơn Quân Thiên Dịch cỡ nào, đúng không nào?

- Biết rồi Niệm Thương ca ca. Nói thật thì hôm qua ta bị làm sợ, cả đêm rối loạn tâm thần, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa. Vì ta đúng là rất may mắn, nếu không có cuộc chiến Cảnh Vực, qua thêm một năm, với thiên tư của thể Ngũ Kiếp Luân Hồi thì chưa biết ai thắng ai thua.

Nguyệt Linh Lang hỏi:

- Bây giờ ta giết hắn là xong, sẽ không có biến cố gì nữa, đúng chứ?

- Đúng rồi, hơn nữa Đông Hoàng tông có ra một vạn thể Ngũ Kiếp Luân Hồi cũng sẽ chết hết.

- Tại sao?

- Vì có lẽ qua một thời gian nữa trên thế giới không còn Đông Hoàng tông.

. . .

- Đệ tử tham gia chiến đấu hãy bước ra chiến trường!

Cùng với lời tuyên bố của Thánh Thiên Phủ Quân Đông Diệu, nghĩa là cuộc chiến Cảnh Vực chính thức bắt đầu.

Giây phút đó, toàn trường sôi trào.

Chiến trường Thánh Thiên giờ phút này tựa như nồi hơi nung nóng, sôi sùng sục.

Trong vô số tầm mắt cháy bỏng, bảy Thánh Thiên Tử cộng thêm hai đệ tử Hắc Minh bước vào chiến trường Thánh Thiên trước nhất.

Bọn họ đứng chung một chỗ, tổng cộng chín người, trên người tỏa ánh sáng vàng rồng, đa số ngạo mạn vô lễ, nét mặt đùa cợt.

Bọn họ nôn nóng muốn vào cuộc chiến Cảnh Vực ngay.

Nguyệt Linh Lang tuy khác với họ nhưng nàng mang sát khí đậm đặc nhất, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người khiêu chiến của bốn đại tông môn, dù là hai vị đệ tử Hắc Minh cũng im thin thít.

Đệ tử Hắc Minh Lê Vô Sinh gần sát huynh đệ của mình, trong mắt tràn ngập kính sợ nói nhỏ:

- Thánh Thiên Tử thế hệ trước ra một Quân Niệm Thương như quái vật, thiên phú đáng sợ đến mức kinh động Cổ Chi Thần quốc. Bây giờ mới hai mươi tuổi nhưng chắc đã đến cảnh giới Thánh. Nguyệt Linh Lang này nhỏ hơn Quân Niệm Thương vài tuổi, chờ nàng bằng tuổi Quân Niệm Thương thì e rằng cũng có thành tựu ngang ngửa.

Giọng của Lê Cửu Tử hơi khàn khàn:

- Mấy chục năm sau, chờ hai vị này trưởng thành đến tột độ thì e rằng sẽ vượt qua Thánh Hoàng hiện giờ, đó mới là thời đại hưng thịnh nhất của Thánh Thiên Phủ.

Nay xem ra dù Hắc Minh tông quỳ xuống nhưng có thể sống tiếp.

Lê Vô Sinh cười âm hiểm:

- Huynh đệ, cố gắng biểu hiện trong cuộc chiến Cảnh Vực đi, cho các bằng hữu Thánh Thiên Phủ sướng thì con đường tương lai của huynh đệ chúng ta cũng dễ đi hơn.

- Vậy thì sẽ cho bọn họ sướng ngất trời!

Trong ánh nhìn âm trầm lạnh lẽo của bọn họ, năm đối thủ cũng bước vào chiến trường Thánh Thiên.

Chiến trường Thánh Thiên rất lớn, nên hai bên vẫn cách nhau khá xa.

Ánh nhìn của toàn Thánh Thiên Phủ đều tập trung vào thiếu niên tóc trắng.

Chỉ mình Vi Sinh Nhược Tố là chia sẻ bớt ánh nhìn cho hắn.

Trong cuộc chiến Cảnh Vực, chưa đến cảnh giới Thiên Ý thì khó hấp dẫn chú ý.

- Người này là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của tộc Lý thị.

- Ngang ngửa tổ tiên đời đầu của họ?

- Thú vị, sớm nở tối tàn thôi.

Không ai chất vấn thiên phú của Lý Thiên Mệnh, nhưng chỉ có thiên phú thì không thể buộc đối thủ ngậm miệng.

Lửa đã bùng cháy mãnh liệt nhất.

Nhiệt huyết đã tuôn trào trong lồng ngực.

Lúc này, kết giới Cảnh Vực giáng lâm.

Oong!

Khoảnh khắc đó, Lý Thiên Mệnh cảm nhận áp lực vô cùng lớn lao.

Khi hắn ngước đầu lên, thấy một quả cầu nhỏ bảy sắc xuất hiện trên bầu trời.

Quả cầu nhỏ cỡ nắm tay, đủ màu đủ sắc bắn ra tia sáng chói lòa.

Sau đó nó từ trên trời giáng xuống.

Lúc rơi xuống, quả cầu nhỏ bảy sắc dần biến lớn, càng lúc càng to ra, khi đến đỉnh đầu của nhóm Lý Thiên Mệnh thì độ rộng đã bằng với chiến trường Thánh Thiên.

Giây sau, quả cầu lớn bảy sắc rơi xuống chiến trường Thánh Thiên.

Không có vụ nổ trong tưởng tượng, càng không dấy lên bụi mù, kết giới Cảnh Vực hòa vào chiến trường Thánh Thiên.

Nhìn từ bên ngoài thì trong chiến trường Thánh Thiên có thêm một hình tròn trong suốt bảy sắc, mười bốn đệ tử tham gia chiến đấu đang ở trong hình tròn trong suốt này.

Mọi người nhìn đệ tử tham gia chiến đấu vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng với họ thì thế giới trước mắt đã trời long đất lở, sao trăng đổi dời.

Gió lốc mãnh liệt cuốn bọn họ bay đi khắp nơi, bị tách ra.

Dù bọn họ ở trên chiến trường Thánh Thiên chỉ cách nhau vài thước, nhưng trong kết giới Cảnh Vực đã là trời nam đất bắc.

- Vi Sinh tông chủ nói bước vào kết giới Cảnh Vực thì mặc kệ vị trí thật của mình ở đâu, ưu tiên những gì thấy, nghe, ngửi trong kết giới Cảnh Vực.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh đã không nghe được tiếng người ầm ĩ bên ngoài, không thấy biển người đông đúc, càng không cần chịu đựng ba mươi vạn ánh nhìn cười cợt bông đùa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Núi cao nhô lên, sông sinh ra, biển cuồn cuộn trước mắt hắn, cảm giác như sáng thế.

- Kết giới Cảnh Vực thật là huyền diệu!

Mọi thứ trước mắt cho Lý Thiên Mệnh nhìn thấy tu hành ảo diệu nhiều thế nào, đây là đường tu hành lĩnh ngộ chiến quyết Thiên Ý trình độ cao hơn.

Thiên văn thư, kết giới thiên văn, Thần Văn Sư.

- Có lẽ tương lai ta sẽ có cơ hội chạm đến Thần Văn Sư, tự mình viết ra thiên văn thư, tự mình sáng tạo kết giới thiên văn!

Còn bây giờ, Lý Thiên Mệnh chỉ có thể đứng trên ngọn núi kinh thán.

Bình Luận (0)
Comment