Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 447 - Chương 447 - Chiến Trường Thánh Thiên, Thánh Hoàng Giáng Lâm

Chương 447 - Chiến trường Thánh Thiên, Thánh Hoàng giáng lâm
Chương 447 - Chiến trường Thánh Thiên, Thánh Hoàng giáng lâm

Hôm nay đến cuộc chiến Cảnh Vực.

Chiến trường Thánh Thiên nằm ở trung tâm Thánh Thiên Phủ, là một tòa kiến trúc hai màu bạch kim, thánh khiết mà uy nghiêm, nguy nga hùng vĩ, bá đạo còn hơn chiến trường Đông Hoàng thứ nhất.

Đây là chiến trường nóng nhất Đông Hoàng Cảnh, đã tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực hơn chín mươi lần.

Sáng sớm hôm nay, chiến trường Thánh Thiên chật ních người, đến từ trưởng bối, đệ tử của chủ nhà Thánh Thiên Phủ, cơ hồ kín không chỗ trống.

Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là đầu người, vai kề vai, nhiều cao thủ tuyệt thế chỉ có thể đứng xem cuộc chiến.

Cuộc chiến Cảnh Vực cách mười năm một lần, Thánh Thiên Phủ làm chủ nhà nghênh tiếp khiêu chiến của đệ tử thiên tài đến từ bốn đại tông môn, sự việc liên quan quyền sở hữu vật thần tuyệt thế Đông Hoàng Kiếm, hỏi sao không náo nhiệt?

Nói thật thì cuộc chiến Cảnh Vực lần này vì Hắc Minh tông quy thuận nên chẳng có gì hay để xem, đối thủ quá yếu khiến cuộc chiến Cảnh Vực tẻ nhạt vô vị.

Nhưng cuộc chiến Thông Thiên Lộ ngày hôm qua truyền ra, một hậu duệ thánh tộc Lý thị tự xưng có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, Quy Nhất cảnh tầm thường mà đánh bại Tư Không Thiên Thần của Vân Tiêu Kiếm phái!

Nhân vật tự mang thù hận thoáng chốc gợi lên hứng thú của nguyên Thánh Thiên Phủ.

Sự thật thì từ đêm qua đến bây giờ, nguyên Thánh Thiên Phủ đều đang thảo luận về Lý Thiên Mệnh.

- Lúc ấy ta ở trên Thông Thiên Môn thấy tận mắt, đúng là Tư Không Thiên Thần không đánh lại hắn.

- Nghe nói Tư Không Thiên Thần có thể xếp năm hạng đầu trong thiên tài Đông Hoàng Cảnh thế hệ này?

- Cùng lắm hạng năm.

- Quy Nhất cảnh đánh bại Thiên Ý cảnh thì chỉ có thể Ngũ Kiếp Luân Hồi mới giải thích được, hơn nữa nghe nói trước cuộc chiến Cảnh Vực, Lý Thiên Mệnh này đã giết đệ tử Thái Nhất Vũ Văn Thần Đô!

- Thú vị, rất thú vị, nghe nói đêm qua Dịch Thiên Tử chuyên môn thiết kế cách chơi dành cho Lý Thiên Mệnh, thật khiến người mong đợi.

- Hy vọng Lý Thiên Mệnh này đừng quá cao cỏ, chứ không thì cuộc chiến Cảnh Vực ngày càng buồn chán.

- Nói đúng, làm thịt gà con không có khoái cảm, tốt nhất là hắn có chút bản lĩnh để tạo không khí căng thẳng chút, cuối cùng bị Thánh Thiên Tử của chúng ta nghiền áp, ha ha.

- Nghe nói về sau sẽ ngừng tổ chức cuộc chiến Cảnh Vực, xem được trận nào sẽ ít trận đó, quý trọng đi.

- Lần này tuy đệ tử của Vân Tiêu Kiếm phái yếu xìu nhưng có thêm hai đệ tử Hắc Minh, ta rất hứng thú với thủ đoạn của họ.

- Nhìn thấy không? Vi Sinh Nhược Tố của Nam Thiên tông tuyệt đối là đại mỹ nhân, khí chất kiểu cấm dục rất hiếm thấy, mọi người cùng cược không?

- Cược cái gì?

- Cược nàng trở về mang bầu mấy đứa.

- Ha ha ha!

Từng tiếng cười vang rộ lên khắp chiến trường như cơn lốc hoan lạc.

Cảnh này không kỳ lạ, vì cuộc chiến Cảnh Vực mỗi lần cơ bản đều như vậy, kết cuộc giống nhau.

Ít nhất sáu trăm năm qua không có gì bất ngờ.

Sáu trăm năm nay Thánh Thiên Phủ càng lúc càng mạnh, Thánh Thiên Tử cũng dần mạnh hơn. Chênh lệch giữa họ và người khiêu chiến của bốn đại tông môn đã mở rộng nhất trong lịch sử.

- Nói đến thì thánh tộc Lý thị từng chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh một vạn năm, Thánh Thiên Phủ chúng ta mới giữ được ngàn năm. Lý Thiên Mệnh này là thiếu tông chủ Đông Hoàng tông hiện nay, chắc hắn đang sôi sục máu nóng muốn rửa hận cũ lắm nhỉ?

- Hỏi cũng như không.

- Chiều ý hắn, hy vọng cho hắn đánh bại hai Thánh Thiên Tử trước, rồi khi hành hắn mới càng vui.

- Thánh tộc Lý thị bây giờ xứng đáng bị giẫm dưới chân.

- Một gia tộc toàn dựa vào thiên phú huyết mạch có thể đi được vạn năm đã là kỳ tích, chỉ có Thánh Thiên Phủ chúng ta là dựa vào bản lĩnh thật sự.

Ba mươi vạn người cao cao tại thượng, vui cười trào phúng, nhưng đây là tiết mục thông thường trong cuộc chiến Cảnh Vực.

Trưởng bối, đệ tử của Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông đang ở khu vực sân khách trong chiến trường Thánh Thiên.

Khu vực sân khách rất nhỏ, phía đối diện là khu vực sân nhà, bên kia có gần hai trăm vị Thánh Lão, ngồi đầy ghế vàng ròng, uy nghiêm túc mục, quân lâm thiên hạ.

Trên Thánh Lão là chỗ ngồi cao quý của Tứ Đại Thánh Vương, cái nào cũng nguy nga, toát ra thần uy của Thánh Thiên Phủ.

Càng không nói đến chỗ ngồi cao quý Thánh Hoàng ở vị trí cao nhất.

Tứ Đại Thánh Vương và các Thánh Lão đã vào chỗ, nghĩa là cuộc chiến Cảnh Vực sắp chính thức bắt đầu.

Có một điểm vô sỉ là Hắc Minh tông và Vân Tiêu Kiếm phái vốn nên ở khu vực sân khách.

Nhưng thấy rõ ràng Minh Hoàng, Hắc Hậu, Tư Không Kiếm Sinh và tông lão đi theo họ đều có mặt ở khu vực chủ nhà Thánh Thiên Phủ, còn ngồi trên cao. Tỏ rõ bọn họ đã trở thành một phần của Thánh Thiên Phủ.

Minh Hoàng, Hắc Hậu, Tư Không Kiếm Sinh đang trò chuyện vui vẻ với Tứ Đại Thánh Vương.

Tiếc rằng Tư Không Kiếm Sinh vẫn đang mất mặt, vì người Thánh Thiên Phủ chẳng kiêng nể gì vẻ mặt khó chịu của lão, nói Tư Không Thiên Thần là bao cỏ.

Đã quỳ thì làm gì có tôn nghiêm?

Đệ tử Thánh Thiên Phủ thấp kém đến mức nào đều dám nghênh ngang dõng dạc đùa cợt lão, miễn là không nói trước mặt.

Cho nên sân nhà khí thế ngập trời, bên sân khách, tuy nhóm Vi Sinh Thiên Lan có chỗ ngồi nhưng đều nhỏ hẹp, còn không bằng đứng.

Về mặt này thì Thánh Thiên Phủ không có chút khí phái, hành động như tiểu nhân.

Bọn họ không biết rằng tôn trọng đối thủ mới là tôn trọng bản thân.

Chỉ có thể nói bọn họ chưa bao giờ xem nhóm Lý Thiên Mệnh là đối thủ của Thánh Thiên Tử.

Lý Thiên Mệnh nghe tận tai, thấy tận mắt, hắn nhìn chỗ ngồi vàng ròng trong khu vực sân nhà, trái tim đã rực cháy lửa.

Bên kia, sáu vị Thánh Thiên Tử cộng thêm hai vị đệ tử Hắc Minh đã đứng ở hàng đầu.

Đối diện bọn họ là lấy Lý Thiên Mệnh dẫn đầu, bốn người Vi Sinh Nhược Tố, Vi Sinh Thanh Loan, Triệu Lăng Châu, Thượng Quan Vân Phong đứng sau lưng hắn.

Nhưng khí tràng ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ, những lời trêu đùa cười nhạo làm nhóm Lý Thiên Mệnh chịu áp lực rất lớn.

Triệu Lăng Châu siết chặt hai nắm tay, nghiến răng ken két, mắt đỏ ngầu:

- Không thể thua! Không thể sợ!!!

Triệu Lăng Châu chỉ có thể khuyên bảo mình như vậy mới chống đỡ nổi áp lực lớn như núi Thái đè đầu.

Dù vậy thì những tiếng cười nhạo, thô tục vẫn ầm ầm làm tim người run rẩy.

Cảnh này khiến Lý Thiên Mệnh nhớ ngày mưa to trên chiến trường Viêm Hoang.

Lý Thiên Mệnh híp mắt, hắn đang chờ một người.

Thật ra toàn trường đều đang đợi một người.

Lúc này, một lão nhân mặc trường bào màu bạch kim không biết từ chỗ nào đi ra, bỗng nhiên đáp xuống chỗ ngồi tôn quý Thánh Hoàng đặt ở nơi cao nhất.

Khoảnh khắc đó, toàn trường yên tĩnh, tiếp theo là ba mươi vạn đệ tử Thánh Thiên Phủ quỳ dưới đất, Tứ Đại Thánh Vương và tất cả Thánh Lão lập tức đứng dậy, cao giọng cung kính hô lên:

- Kính chào Thánh Hoàng!!!

Đây là người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh.

Lý Thiên Mệnh nhìn một cái. Nói là lão nhân nhưng không già, nhìn bề ngoài cỡ trung niên, chẳng qua có khí độ và thần uy khiến người tôn kính.

Đây là một nam nhân cực kỳ hiền hòa, trông hoàn toàn không cùng loại người với Quân Đông Diệu.

Ánh mắt của lão trầm lắng như hai đại dương sâu thẳm, áo trắng râu bạc tựa như thượng thần thương cho thương sinh, chỉ ngồi ở đó đủ chấn nhiếp thiên địa.

- Miễn lễ.

Giọng nói phát ra thật hiền hòa, không mang chút áp lực, ngược lại khiến người rất dễ chịu.

Lý Thiên Mệnh thấy rõ rệt vị Thánh Hoàng này cao cấp hơn những người hắn từng gặp.

Bao gồm Quân Đông Diệu, Vi Sinh Thiên Lan, Vũ Văn Thái Cực.

Bây giờ Lý Thiên Mệnh sắp khiêu chiến Thánh Thiên Phủ ngay dưới mí mắt của Thánh Hoàng này.

Thánh Hoàng giáng lâm nghĩa là cuộc chiến Cảnh Vực sắp mở ra.

Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ có phải còn sót một người chưa đến?

Hắn mới nghĩ như vậy thì thấy một nam một nữ cùng Thánh Hoàng đi tới khu vực sân nhà.

Chẳng qua hai người điệu thấp vào hàng dưới.

Nam nhân áo trắng có khí chất rất giống Thánh Hoàng, từng hành động đều khiến người rất thoải mái.

Điều duy nhất khiến Lý Thiên Mệnh khó chịu là nam nhân áo trắng nắm tay thiếu nữ, khuôn mặt tràn đầy nụ cười yêu chiều.

Thiếu nữ kia là người đã bốn tháng không gặp.

Là nàng!

Lang Thiên Tử, Nguyệt Linh Lang.

Bình Luận (0)
Comment