Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 453 - Chương 453 - Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền

Chương 453 - Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền
Chương 453 - Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền

Giờ phút này, Lê Vô Sinh vừa bị một chiêu Trảm Lạc Tinh Thần của Lý Thiên Mệnh buộc lùi lại ít nhất ba mươi thước.

Lê Cửu Tử nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Lý Thiên Mệnh.

Hắn như kẻ điên đánh không chết, giờ như ma quỷ xông lên, rút nắm tay về, tung nắm đấm, động tác diễn ra trong khoảnh khắc.

Tam Sinh Ma Quyền, Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền!

Cú đấm này siêu thoát Nhân Ma, Thiên Ma.

Lý Thiên Mệnh khoảnh khắc tâm linh liên thông, trong chiến đấu cảm nhận được ý cảnh điên dại thật sự.

Trước kia Lý Thiên Mệnh thử nhiều lần nhưng còn kém chút xíu, vì hắn không cách nào thành kẻ điên đáng sợ nhất.

Lúc này, Lý Thiên Mệnh lấy thân phận đệ tử Thái Nhất, với tâm thái thua ngàn năm chỉ cầu thắng một trận, đối mặt hai đối thủ mạnh mẽ, ý chí điên dại khoảnh khắc bùng nổ.

Diệt Thế Nhất Quyền đích thực đánh ra.

- A!!!

Lê Cửu Tử đành cứng da đầu cũng tung nắm đấm.

Đây là môn chiến quyết Thiên Ý thứ hai mà gã tu luyện, Không Động Ma Quyền, nhưng chưa tập quen tay.

Khi Tam Sinh Ma Quyền va chạm Không Động Ma Quyền, khi ý chí bùng nổ đụng độ kẻ lo âu thì thắng thua đã rõ ràng.

Răng rắc!

Không ai tin tưởng cánh tay như trẻ sơ sinh của Lý Thiên Mệnh đánh gãy tay của Lê Cửu Tử.

Răng rắc!

Cánh tay của Lê Cửu Tử vặn vẹo, gấp khúc, suýt bay ra ngoài.

Tiếp theo, thần uy khủng bố từ Diệt Thế Nhất Quyền của Lý Thiên Mệnh đấm vào lồng ngực Lê Cửu Tử.

Binh!!!

Ngực của Lê Cửu Tử có thú binh phòng ngự nhưng bị đấm lõm vào, mặt gã trắng bệch phun ra búng máu đen, trợn to mắt suýt rớt tròng.

Thân thể to lớn bị Lý Thiên Mệnh một đấm đánh bay ra, bay lên cao ba trăm thước rồi như tảng đá nặng nề rớt xuống, tạo vũng bùng lớn.

Lúc bay trên trời có thể nghe tiếng hét đau đớn của Lê Cửu Tử.

Khi gã rớt xuống đất thì vang một chuỗi tiếng xương gãy, mặt gã dán mặt đất, người mềm oặt không nhúc nhích.

Lê Cửu Tử hoàn toàn đánh thua, thua rất thảm.

Hoàn toàn không có sức chống cự khi ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh không biết cảnh này khiến bao nhiêu người trên chiến trường Thánh Thiên đứng bật dậy, khiến bao nhiêu người sắc mặt cực kỳ khó xem, vì hắn đang gặp nguy hiểm rất lớn.

Ngoảnh lại nhìn, Lê Vô Sinh đã xông tới trước mắt.

Quỷ Nguyệt Nhẫn trên tay Lê Vô Sinh bắn ra, trong phi đao chất chứa chiến quyết Thiên Ý, biến ảo khó dò.

Lý Thiên Mệnh vốn có thời gian đỡ đòn, nhưng cùng lúc đó, hắn hứng chịu đòn công kích khác.

Đến từ Hắc Minh Hoàng Trùng.

Hắc Minh Hoàng Trùng theo đằng sau Lê Vô Sinh, con mắt đỏ máu to lớn của nó chợt bắn ra tia sáng với Lý Thiên Mệnh.

Giây phút đó, đôi mắt Lý Thiên Mệnh đau nhói, ảo ảnh liên tục biến đổi trước mắt hắn.

Trong thác loạn, Lý Thiên Mệnh không thấy quỹ tích của Quỷ Nguyệt Nhẫn, ngược lại thấy ba mươi vạn ánh mắt rung động từ bên ngoài kết giới Cảnh Vực.

Ánh mắt của đám người kia quá rung động, quá khó chịu, cơ mặt cứng ngắc như ăn phân.

Nhưng Lý Thiên Mệnh không thấy sung sướng, vì không thấy rõ Quỷ Nguyệt Nhẫn thì rất có thể hắn sẽ bị đánh chết ngay.

Điều này nói lên những đối thủ trong cuộc chiến Cảnh Vực không dễ ăn.

Sức mạnh hợp tác của hai huynh đệ không dễ đối phó.

Nhưng Lý Thiên Mệnh lấy một chọi hai đã là biểu hiện siêu đẳng, không ai cho rằng hắn không đủ thực lực.

Hắn đã hạ gục Lê Cửu Tử, lúc này đối mặt nguy hiểm sống chết là vì tương đương với cùng một lúc bị Lê Cửu Tử, Lê Vô Sinh, Hắc Minh Hoàng Trùng vây giết.

Đây là thần thông của Hắc Minh Hoàng Trùng, tên gọi: Ác Quỷ Chi Nhãn, đáng sợ giống Liệt Hồn Chi Ấm của Hắc Minh Đế Trùng.

Nhưng chỉ có hai người là có thú bản mệnh sao?

Lý Thiên Mệnh cho Huỳnh Hỏa và Meow Meow vây giết Hắc Minh Đế Trùng là vì kiêng kị Liệt Hồn Chi Âm, trước khi hắn đánh chết Lê Cửu Tử thì Liệt Hồn Chi Âm đã biến mất.

Điều này nói lên Hắc Minh Đế Trùng bị hạ gục, Liệt Hồn Chi Âm chuyển thành tiếng hét thảm.

Lý Thiên Mệnh chợt nghe giọng nói quen thuộc:

- Dám giết tiểu đệ của ta?!

Tiếng quát tức giận táo bạo đến từ Huỳnh Hỏa.

Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.

Vang tiếng hét thảm của Hắc Minh Hoàng Trùng, mắt Lý Thiên Mệnh trong trẻo trở lại.

Tầm mắt quay về chỗ kết giới Cảnh Vực.

Lý Thiên Mệnh thấy Meow Meow cắn cổ Hắc Minh Hoàng Trùng, hất nó rớt xuống đất, đôi vuốt thú sắc bén xé miệng của Hắc Minh Hoàng Trùng ra.

Răng rắc!

Hàm dưới của Hắc Minh Hoàng Trùng vỡ ra, máu phun ra.

Nên Ác Quỷ Chi Nhãn của nó bị mất hiệu lực, Lý Thiên Mệnh mới thấy rõ tất cả.

Ngay sau đó, chín con rắn điện hỗn độn từ trên trời giáng xuống vừa lúc đánh vào miệng mới bị xé ra của Hắc Minh Hoàng Trùng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bị Meow Meow đè chặt, Hắc Minh Hoàng Trùng co giật, run rẩy.

Chín con rắn lôi đình đánh vào miệng Hắc Minh Hoàng Trùng, nó không nổ tung đã xem như thân thể đủ cứng cỏi. Nhưng Hắc Minh Trùng con trong bụng của nó chắc đã bị điện thành bột phấn.

Lôi đình qua đi, Hắc Minh Hoàng Trùng mềm nhũn ngã xuống.

Bên kia, con sâu to sắt thép Hắc Minh Đế Trùng sớm bị Huỳnh Hỏa, Meow Meow hợp tác giết thủng lỗ chỗ, ngã gục trong vũng máu.

Giờ phút này, khi Lê Vô Sinh định thừa dịp hạ gục Lý Thiên Mệnh thì Huỳnh Hỏa đã xuất hiện sau lưng gã.

Nghịch Thần kiếm ý, Toái Diệt Càn Khôn.

Lê Vô Sinh tập trung đánh với Lý Thiên Mệnh, hoàn toàn không chú ý đằng sau có con gà.

Phập!

Một kiếm xuyên thủng bụng Lê Vô Sinh, kiếm khí bắn tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Lê Vô Sinh ăn đau hét lên, khóe mắt nứt ra.

Lý Thiên Mệnh đã phản ứng nhanh nhẹn, kiếm thế nhanh như tia chớp gần trong gang tấc xẻ đôi Quỷ Nguyệt Nhẫn, vào phút chỉ mành treo chuông giữ được mạng sống.

Phập phập phập!

Huỳnh Hỏa liên tục ba kiếm đâm xuyên qua Lê Vô Sinh, cả người gã đẫm máu liên tục run rẩy, ngã xuống trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Lúc Lê Vô Sinh ngã xuống đất, đau đến nỗi thế giới xoay tròn.

Bốn kiếm của Huỳnh Hỏa xuyên thủng người không dễ chịu chút nào.

Hai tay Huỳnh Hỏa chống nạnh đạp trên đầu Lê Vô Sinh, đắc ý cười nói với Lý Thiên Mệnh:

- Đồ bỏ, có sao không hả? Lão tử quên theo dõi một chút mà ngươi đã suýt bị giết, có thể cho ta bớt lo chút được không?

Rốt cuộc đến lượt nó cứu Lý Thiên Mệnh một lần.

Nhưng lần này nhờ Lý Thiên Mệnh cho bé gà và Meow Meow lo chuyện dễ, chừa chiến đấu nguy hiểm nhất cho mình.

Huỳnh Hỏa cũng biết điều này, nhưng cơ hội lên mặt ngàn năm một thuở không thể bỏ qua được.

Nếu không nhờ nó và Meow Meow, Lý Thiên Mệnh bị ba đối thủ nháy mắt vây công đúng là rất khó ngăn cản.

Bây giờ hai người hai thú của Hắc Minh tông đều thua trận, từng người thê thảm.

Lý Thiên Mệnh huơ tay:

- Tránh qua một bên!

Huỳnh Hỏa cười to né qua, vẫn đang châm chọc hắn.

Lý Thiên Mệnh xách Lê Vô Sinh lên.

Hết cách, huynh đệ Lê Cửu Tử của gã quá cao, với chiều cao của Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ăn hiếp cái tên một thước rưỡi này.

Lê Vô Sinh trúng bốn vết kiếm thương, bị xuyên thủng người, đã tổn hại nặng.

Khi bị Lý Thiên Mệnh xách lên, đối diện ánh mắt của hắn, Lê Vô Sinh rùng mình.

Lý Thiên Mệnh lau vết máu trên mặt, không phải máu của hắn:

- Chơi vui không?

Bình Luận (0)
Comment