Lê Vô Sinh nhìn bốn phía, gã bị thương nhẹ nhất, những người khác không bò dậy nổi. Gã lại rùng mình, khí lạnh từ mũi chân chạy thẳng lên não.
- Ta . . . ta . . .
Lê Vô Sinh lắp bắp cắn trúng đầu lưỡi, ăn đau nhe răng trợn mắt.
Lý Thiên Mệnh bóp cổ Lê Vô Sinh, tùy tiện khống chế sống chết của gã:
- Vừa rồi các ngươi nói có mấy chục kiểu chơi, có thể chơi đến khi cuộc chiến Cảnh Vực kết thúc, cho ta hối hận đã đến thế giới này mà? Nào, bật mí cho ta nghe đi, ta cũng muốn chơi.
Lê Vô Sinh cắn răng nói:
- Ngươi lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta, nhưng ngươi tuyệt đối không dám giết ta, đồ hèn!
Lê Vô Sinh từ trong chém giết sống chết lớn lên đến bây giờ, trong lòng rất kiên cường.
Lý Thiên Mệnh lạnh nhạt nói:
- Giết ngươi? Thế thì chán lắm, các ngươi muốn chơi từ từ, ta cũng muốn chơi từ từ với các ngươi, cho ba mươi vạn người ở bên trên nhìn xem!
Hắn ném Lê Vô Sinh xuống đất.
Lê Vô Sinh đang định nói chuyện thì bỗng bị kiếm đâm vào miệng.
- A!
Tiếng la hoàn toàn đổi giọng.
Từ nay về sau Lê Vô Sinh không còn thốt ra lời nào được nữa.
Trong khi Lê Vô Sinh lăn lộn dưới đất hét rầm trời thì Lý Thiên Mệnh đi qua bên kia, Lê Cửu Tử đang bò dậy bị đá bay té lăn dưới đất.
Lê Cửu Tử vừa rồi hôn mê, đang từ từ tỉnh lại, chưa tỉnh táo thì đã bị Lý Thiên Mệnh đâm kiếm vào miệng.
- A!
Đến lượt Lê Cửu Tử ngã xuống đất hét thảm.
Giải quyết xong mọi thứ, Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn trời.
Hắn biết chắc chắn Vân Tiêu Kiếm phái Tư Không Kiếm Sinh nhìn thấy cảnh này.
Lý Thiên Mệnh là loại người có thù sẽ trả, trước khi Tư Không Kiếm Sinh chết, hắn sẽ không quên cơn giận một kiếm xuyên lưỡi.
Hắn cố ý làm điều này cho bọn họ xem, hắn rất muốn biết vẻ mặt hiện giờ của Tư Không Kiếm Sinh là thế nào.
Lý Thiên Mệnh chỉ cần tưởng tượng đã biết rõ.
Bọn họ muốn chơi từ từ, cho nhóm của hắn nhận hết khuất nhục chứ gì?
Lý Thiên Mệnh cũng có cách chơi của mình!
Hiện tại chỉ mới bắt đầu.
Hắn bắt hai người này thu thú bản mệnh bị thương nặng sắp chết vào không gian bản mệnh của họ, rồi hắn dùng Tà Ma trói hai người thành một chuỗi kéo lê đi.
Gai nhọn của Tà Ma đâm sâu vào người họ.
Lý Thiên Mệnh biết thủ đoạn của mình chỉ là trò con nít đối với hai vị này, nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng đã đủ. Nếu so đấu âm hiểm ác độc thì hắn thật sự không bằng bọn họ, hắn cũng không theo đuổi việc đó.
Ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ chắc chắn đều thấy rõ những gì hắn làm.
Họ nhìn Lý Thiên Mệnh kéo lê hai người khóc la, lại xuất phát.
Trong tay của hắn đã có ba quả cầu đen.
- Các ngươi là hai người đầu tiên, tiếp theo người bị Tà Ma trói sẽ càng lúc càng nhiều hơn. Đến cuối cùng, cho chín người các ngươi đoàn tụ.
Khi Lý Thiên Mệnh tiếp tục lên đường, hắn không biết trận chiến này khiến chiến trường Thánh Thiên sôi chảo dầu.
Lý Thiên Mệnh và Lê Vô Sinh, Lê Cửu Tử đụng độ nhau là trận chiến đấu thứ nhất trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Cùng lúc đó, mười một người khác còn đang đi lung tung.
Từ đó thấy được trận đối chiến này tuyệt đối hấp dẫn toàn trường chú ý.
Cộng thêm thân phận của Lý Thiên Mệnh đặc biệt, tuy hai bên cường đại không có Thánh Thiên Tử, người của Thánh Thiên Phủ vẫn cuồng nhiệt ủng hộ đệ tử Hắc Minh.
Cuộc chiến Cảnh Vực như trường đấu thú, không phải hai bên đối chiến đều là cường giả mới khiến người cuồng nhiệt, cao cao tại thượng nhìn người ta chém giết cũng là thú vui tao nhã.
Từ sau khi Hắc Minh tông thần phục Thánh Thiên Phủ, đây là lần đầu tiên đệ tử Hắc Minh hiệu lực cho Thánh Thiên Phủ.
Cộng thêm đối thủ là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi, hậu duệ thánh tộc Lý thị Lý Thiên Mệnh bắt mắt nhất trong phe địch, khiến trận đối chiến này có ý nghĩa phi phàm.
Ban đầu mọi người đều cho rằng Lý Thiên Mệnh không phát hiện sự tồn tại của Lê Vô Sinh, lọt vào bẫy của hai huynh đệ.
Khi mọi người mong đợi Lý Thiên Mệnh trúng kế, mong đợi nhìn Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử hành hạ hắn, ba mươi vạn người trông thấy Lý Thiên Mệnh một chọi hai, cùng thú bản mệnh đè bẹp hai đệ tử Hắc Minh.
Cuối cùng nhát kiếm cắt lưỡi là đáp trả lại Tư Không Kiếm Sinh.
Khi nhìn Lý Thiên Mệnh kéo hai đệ tử Hắc Minh rời đi, nguyên chiến trường Thánh Thiên lặng ngắt như tờ.
Tuy đánh thua là đệ tử Hắc Minh nhưng người Thánh Thiên Phủ đều xanh mặt, tức giận đến run tay.
Bọn họ không nhìn thấy điều mình mong đợi, ngược lại hai nhát kiếm cuối cùng của Lý Thiên Mệnh như đâm vào miệng của họ.
- Chuyện gì thế này? Đệ tử của Hắc Minh tông sao rác rưởi như thế? Bị người đánh thảm như vậy?
- Quá mất mặt!
Bọn họ vốn mong đợi Lý Thiên Mệnh sẽ tạo không khí căng thẳng một chút, giờ làm đúng theo yêu cầu của họ nhưng họ lại thấy khó chịu.
Người sáng suốt đều nhìn ra thực lực của Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử, bọn họ chỉ có thể dùng ngôn ngữ như vậy che giấu buồn bực trong lòng.
Ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ ồn ào la ó.
Không ai chịu thừa nhận Lý Thiên Mệnh đã trở thành gai độc trong mắt họ trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Thoạt trông đây không phải cuộc chiến xiếc khỉ.
Nếu Lý Thiên Mệnh nhìn thấy tình hình này sẽ rất sung sướng, vì ngàn năm qua, lần đầu tiên sắc mặt của người Thánh Thiên Phủ khó xem như vậy.
Trước kia dù họ bị cướp đi Đông Hoàng Kiếm cũng không đen mặt đến thế này.
Vì bốn đại tông môn dựa vào câu giờ, may mắn cướp đi Đông Hoàng Kiếm, chiến đấu ngay mặt thì cơ bản không thể thắng Thánh Thiên Phủ.
Hiện tại bọn họ thua, còn thua người mà họ không muốn thua nhất, hậu duệ thánh tộc Lý thị.
Mới rồi còn vui cười châm chọc, giờ thì bị tát sưng mặt, nhiều đệ tử Thánh Thiên Phủ sững sờ.
Cái tát này đến quá nhanh, quá dữ, quá đau.
Chưa phản ứng lại mặt đã đau rát, hỏi sao bọn họ không chửi thề?
Tóm lại tất cả đều trách tội Hắc Minh tông.
Nào là rác rưởi, đồ bỏ, chửi sướng miệng không quan tâm hai vị tông chủ và tông lão của Hắc Minh tông đều ở đây.
- Vốn còn trông chờ hai người này bày trò hay ho trong cuộc chiến Cảnh Vực, kết quả bị đánh phế, tên nào tên nấy te tua.
- Thì đó, ta đến xem cuộc chiến Cảnh Vực vì tò mò thủ đoạn của đệ tử Hắc Minh, giờ hết được coi rồi, xem cái quái gì nữa!
- Lang Thiên Tử rất mạnh, búng tay một cái là hạ được Lý Thiên Mệnh rồi, nhưng buồn cái là Lang Thiên Tử sẽ không hành hạ người.
- Giờ chỉ trông chờ vào Dịch Thiên Tử, hy vọng Dịch Thiên Tử hung hăng nhục nhã Lý Thiên Mệnh, cho hắn la hét từ mười ngày trở lên!
- Càng nhìn càng bực, không vui gì cả. Sao nghe đồn xem cuộc chiến Cảnh Vực rất sung sướng mà?
Nhiều người nghiến răng nghiến lợi, ước gì xông vào đánh Lý Thiên Mệnh.
Nhưng nếu cho bọn họ vào, xuất hiện trước mặt Lý Thiên Mệnh thì chắc chắn đều rụt vòi.
Nên nhiều người chỉ có thể thừa dịp đám đông bực tức thì tỏ vẻ mình gan dạ lắm, thật ra người bên cạnh mà đi hết thì họ sẽ co đầu rụt cổ, không dám hó hé tiếng nào.
Trong một đống tiếng mắng, người của Hắc Minh tông rất lúng túng.
Đặc biệt là Minh Hoàng và Hắc Hậu.
Hai tôn tử bị đánh thảm như vậy, bọn họ vừa đau lòng vừa mất mặt, sắc mặt xanh lè.
Tư Không Kiếm Sinh sắc mặt khó xem nói:
- Lý Thiên Mệnh này không mạnh như thế, nói thật thì Vô Sinh và Cửu Tử có lẽ hơi khinh địch.
Tư Không Kiếm Sinh mới vừa nói xong đã thấy Lý Thiên Mệnh đâm hai nhát kiếm xuyên lưỡi.
Giây phút đó, Tư Không Kiếm Sinh đứng bật dậy, đôi mắt bắn ra kiếm quang.
Ai đều biết Lý Thiên Mệnh dùng cách này đáp trả lão.
Mặt Tư Không Kiếm Sinh lúc xanh lúc trắng:
- Thật là không biết trời cao đất rộng! Thằng nhãi gan chó!
Minh Hoàng hít một hơi thật sâu, nói với người của Thánh Thiên Phủ:
- Tư Không tông chủ suy nghĩ nhiều, hai tôn tử của ta chưa bao giờ khinh địch, đánh thua đến nông nỗi này chỉ có thể nói hậu nhân thánh tộc Lý thị này có chỗ đáng học hỏi. Các vị, rất xin lỗi, hai tôn tử của ta đã cô phụ kỳ vọng cao của mọi người, khiến đối phương khí diễm huênh hoang, ngại quá.
Hắc Hậu nói:
- Đúng vậy, rất xin lỗi.
Hai người này thâm sâu hơn, dù lòng buồn bực nhưng vẫn biết cách ăn nói khéo léo, dù sao họ mới thần phục, không giống như Tư Không Kiếm Sinh được Thánh Thiên Phủ một tay nâng đỡ.