Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu ngước đầu nhìn, phụ thân Thánh Hoàng vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lý Thiên Mệnh, không trả lời lại.
Quân Đông Diệu đành thay mặt nói:
- Hai vị đừng để bụng, nhìn ra được Lý Thiên Mệnh có chút thủ đoạn nên mới liên tục đánh bại Tư Không Thiên Thần và hai người kia. Vô Sinh và Cửu Tử đã hết sức, không cần trách bọn họ. Nhưng vậy thì trận cuộc chiến Cảnh Vực này tăng điểm đáng xem, trở nên thú vị rất nhiều. Vị thánh tộc Lý thị này có thể nhảy nhót đến mức độ nào đây? Ta cũng rất tò mò, mọi người cùng nhau mỏi mắt mong chờ đi.
Tuy trong lòng hơi giật mình nhưng bọn họ dù gì là trưởng bối, có khó chịu cũng sẽ không hùng hổ như đệ tử.
- Đúng rồi, còn bảy Thánh Thiên Tử. Đặc biệt là Dịch Thiên Tử và Lang Thiên Tử, bọn họ giải quyết Lý Thiên Mệnh này dễ như chơi.
Trừ Lý Thiên Mệnh ra chỉ có Vi Sinh Nhược Tố là còn chút bản lĩnh, nhưng kém xa Thánh Thiên Tử.
- Cuộc chiến Cảnh Vực mới vừa bắt đầu, chờ xem về sau thế nào. Ta cảm thấy Lý Thiên Mệnh này hơi thú vị, sẽ chú ý hắn nhiều chút.
- Chứ không thì hàng năm đều khi nhục bọn họ cũng chán chứ nhỉ?
- Cho Lý Thiên Mệnh nhảy nhót mấy ngày, tốt nhất là đừng đụng độ Dịch Thiên Tử và Lang Thiên Tử quá nhanh.
Mọi người nói như thế, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Dù sao chỉ là đánh bại đệ tử Hắc Minh, Thánh Thiên Tử không bị thương, nên lần này không khiến Thánh Thiên Phủ mất mặt.
Người thật sự khó chịu là Hắc Minh tông.
Nên biết, hai vị thua thảm kia là tương lai của tông môn bọn họ.
Tư Không Kiếm Sinh cũng rất lúng túng, cuộc chiến Cảnh Vực như không liên quan đến lão, người của Thánh Thiên Phủ nói chuyện nhiều với Minh Hoàng, Hắc Hậu hơn.
Quan trọng là hai đường kiếm của Lý Thiên Mệnh khiến nhiều người ánh mắt kỳ lạ nhìn Tư Không Kiếm Sinh.
Dường như mọi người đều muốn biết lão bị khiêu khích sẽ có phản ứng thế nào.
Tiếc rằng trong cuộc chiến Cảnh Vực không có đệ tử Vân Tiêu nào thì lão phản ứng kiểu gì?
Chỉ có thể xem tiếp thôi.
. . .
Xem đến điểm mấu chốt, Vi Sinh Thiên Lan không kìm được vỗ tay:
- Thật là hả dạ.
Nhiều tông lão của Nam Thiên tông giãn chân mày nhíu chặt, lúc nãy bọn họ còn tưởng đâu Lý Thiên Mệnh đã tiêu đời.
Vi Sinh Thiên Lan lại khen:
- Thiếu Khanh, đệ tử của ngươi rất xuất sắc, thú bản mệnh cũng rất lợi hại, đặc biệt là con gà kia. Nhi tử của Lý Vô Địch đúng là khiến người trước mắt sáng lên.
Mắt của Vi Sinh Thiên Lan thật sự phát sáng.
Diệp Thiếu Khanh cười hỏi:
- Cho nên, ngươi đã đổi ý rồi sao?
Diệp Thiếu Khanh đã xem quá nhiều biểu hiện siêu đẳng của Lý Thiên Mệnh, quen quá rồi.
Vi Sinh Thiên Lan cười nói:
- Ta không hiểu ý của ngươi, khụ khụ.
Diệp Thiếu Khanh đang hỏi chuyện khuê nữ bảo bối của y.
Không khí bên này nhẹ nhàng rất nhiều.
Tông lão thứ nhất Hoàng Phủ Phong Vân phân tích:
- Thiếu tông chủ có chút hy vọng cướp được Đông Hoàng Kiếm, miễn là không đụng phải Quân Thiên Dịch và Nguyệt Linh Lang. Không lấy quả cầu vàng của hai người này cũng có thể gom đủ năm cái. Nếu có thể dẫn ra Đông Hoàng Kiếm rồi chạy vào biển cả tìm Vi Sinh Nhược Tố thì có thể trốn tránh một đoạn thời gian.
Thượng Quan Tĩnh Thù hỏi:
- Thiếu Khanh, ngươi có dặn Thiên Mệnh là tìm được Đông Hoàng Kiếm lập tức đi biển tìm Vi Sinh Nhược Tố không?
Diệp Thiếu Khanh gật đầu, nói:
- Đã dặn rồi, yên tâm.
Bọn họ cho rằng đây là cách có khả năng cướp được Đông Hoàng Kiếm nhất, đến biển cả thì Vi Sinh Nhược Tố chắc chắn sẽ giúp một tay.
Nếu Đông Hoàng Kiếm phát sáng ở đáy biển, tuy cũng sẽ bị lộ vị trí nhưng tia sáng nơi đáy biển biến đổi, không dễ tìm ra vị trí.
Dù là Nguyệt Linh Lang, khi vào biển sâu thì sức chiến đấu sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Quy tắc dẫn ra Đông Hoàng Kiếm lần này đúng là cho Thiên Mệnh chút hy vọng, hơn nữa hắn đã cầm ba quả cầu đen, người khác không đánh bại hắn thì không lấy Đông Hoàng Kiếm được.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Lý Thiên Mệnh đi bước này tuy mạo hiểm nhưng rất thông minh, cầm ba quả cầu đen là có thể tiêu hao dần. Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ càng lúc càng mạnh.
Diệp Thiếu Khanh quen thuộc tốc độ tiến bộ của Lý Thiên Mệnh nhất, việc tiếp theo là câu giờ, thậm chí không cần ra ngoài tìm quả cầu đen hay vàng gì, tình huống lạc quan rất nhiều.
Vi Sinh Thiên Lan vỗ nhẹ vai thê tử Tư Không Linh Vũ, nói:
- Nàng đừng nghĩ nhiều, Nhược Tố và Thanh Loan đã vào biển, hai người chỉ cần giữ được quả cầu đen trong tay rồi đưa cho Lý Thiên Mệnh thì xem như hoàn thành nhiệm vụ
Tư Không Linh Vũ cắn răng hỏi:
- Thiếu tông chủ thật sự lợi hại đến mức khiến chàng đặt cược vào người hắn sao?
- Vừa rồi nàng cũng đã trông thấy.
- Ta cảm thấy các người quá lạc quan.
- Nhưng nàng phải thừa nhận hắn có thể thay đổi thế cuộc, chứ không phải như năm xưa luôn bị nghiền áp.
Nghe đến đây, Tư Không Linh Vũ giãn đôi chân mày:
- Thế thì đúng.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Hắn rất gan dạ, không phải ai đều dám làm như thế, dùng thái độ này đối mặt Tư Không Kiếm Sinh.
- Ừ.
Tư Không Kiếm Sinh là người Tư Không Linh Vũ luôn kính sợ.
Phía sau Vi Sinh Thiên Lan, tông lão thứ nhất Nam Thiên tông Cố Thu Vũ ngồi trên ghế, ngoại tôn Hề Mạnh Lẫm đứng cạnh lão.
Diệp Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn, nở nụ cười hỏi:
- Cố tông lão sao sắc mặt khó xem vậy? Chẳng lẽ thấy biểu hiện của Thiên Mệnh tốt quá làm trong lòng Cố tông lão khó chịu?
Cố Thu Vũ lườm y:
- Ngươi châm chọc nói bậy bạ cái gì đấy?
Diệp Thiếu Khanh thản nhiên nói:
- Không có gì, ta chỉ cảm thấy nói sao thì đây là trận chiến hết giận, chúng ta đã cùng trận doanh thì nên hả dạ, nhưng có vẻ như Cố tông lão không quá vui.
Cố Thu Vũ lạnh lùng nói:
- Kiếm niềm vui từ chiến đấu của tiểu bối thì có gì hay ho? Ngươi có suy xét đến tương lai sẽ gặp chuyện gì không?
Diệp Thiếu Khanh đầy ẩn ý nói:
- Khoan nói tương lai, Cố tông lão hãy nghe xem những đệ tử Thánh Thiên Phủ bình thường nhất nhục mạ Hắc Minh tông như thế nào.
Ý của Diệp Thiếu Khanh rất rõ ràng.
Muốn thần phục thì dễ rồi, có thể tham sống sợ chết, nhưng đệ tử Thánh Thiên Phủ bình thường nhất có thể giẫm lên tôn nghiêm của tông lão thứ nhất nhà ngươi.
Cố Thu Vũ cũng nghe thấy, nên lão nghiến răng ken két, càng khó chịu hơn.
Cố Thu Vũ nói:
- Chờ xem hắn có thể đi bao xa, có gì khác với đệ tử trước kia đến chịu nhục!
. . .
Cuộc chiến Cảnh Vực, ngày thứ ba, buổi tối.
Hôm nay, Lý Thiên Mệnh kéo lê Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử không thể nói chuyện, chỉ có thể la ú ớ đi trong kết giới Cảnh Vực, hắn không thèm nhìn họ, chỉ lo tập trung vào con mắt thứ ba của mình.
Thần Hồn Thiên Thư đệ nhất trọng Mê Linh Chi Đồng đã tu luyện đến cực độ, vận chuyển công pháp, Huyễn Linh Mạch vững chắc mà rực rỡ.
Khi Lý Thiên Mệnh dùng Mê Linh Chi Đồng nhìn thế giới trước mắt thì những ảo cảnh ngẫu nhiên sẽ phát sinh biến đổi vượt sức tưởng tượng, làm hắn nhớ đến thú bản mệnh Hắc Minh Hoàng Trùng của Lê Vô Sinh thi triển thần thông Linh Nguyên Ác Quỷ Chi Nhãn với mình.
Ác Quỷ Chi Nhãn khiến hắn trong mê loạn thoát khỏi ảo cảnh của kết giới Cảnh Vực, thậm chí nhìn thấy cảnh tượng chiến trường Thánh Thiên.
Khi đó rất nguy hiểm, nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn bỗng bắt được một cơ hội thần diệu.