Lý Thiên Mệnh đi hướng trái ngược, mỗi khi đi một ngàn thước là sẽ chỉnh phương hướng một lần.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh phát hiện không ngừng điều chỉnh phương hướng, trong chiến trường Thánh Thiên, hắn cách đối phương rất gần.
Trong kết giới Cảnh Vực, rất có thể hắn cũng đang đến gần đối thủ.
Lý Thiên Mệnh không tin khi hắn ở chiến trường Thánh Thiên đã gần sát rạt đối phương thì chẳng lẽ hai người không đụng mặt nhau trong kết giới Cảnh Vực sao?
- Nếu làm được thì Động Tất Chi Nhãn sẽ giúp mình gian lận trong kết giới Cảnh Vực. Mình có thể tìm được vị trí của mọi người, nhưng bọn họ thì không tìm thấy mình. Nhưng làm vậy không tính là gian lận, dù sao Động Tất Chi Nhãn cũng là một phần thực lực của mình.
Lý Thiên Mệnh không ngừng rèn luyện, thi triển Động Tất Chi Nhãn, điều chỉnh phương hướng đi tới của mình.
Giữa đường có vài lần đi sai, gần như bị lạc, nhưng Lý Thiên Mệnh tự tin vào mình, kiên trì tiếp tục, sau đó con đường trước mắt càng lúc càng rõ ràng.
Trong kết giới Cảnh Vực, Lý Thiên Mệnh không ngừng điều chỉnh phương hướng của mình. Trong chiến trường Thánh Thiên, vị trí của hắn và Lăng Thiên Tử càng lúc càng gần hơn.
Cách nhau một thước rất có thể xa mấy vạn thước, nhưng khi ở chiến trường Thánh Thiên, Lý Thiên Mệnh sắp đụng vào Lăng Thiên Tử thì sao?
Cho dù không thi triển Động Tất Chi Nhãn, chỉ cần người này trong kết giới Cảnh Vực xuất hiện cách Lý Thiên Mệnh mấy ngàn thước thì hắn vẫn sẽ thấy gã.
Kết giới Cảnh Vực thiên biến vạn hóa, đối phương cũng thay đổi vị trí, rất có thể trong khi Lý Thiên Mệnh tìm người thì gã đã đi xa.
Nhưng Động Tất Chi Nhãn ít ra cho Lý Thiên Mệnh có đôi mắt đại khái tìm được người khác, tiếp theo là nhờ vào vận may.
Lý Thiên Mệnh luôn may mắn.
Người trên chiến trường Thánh Thiên thấy ánh mắt của Lăng Thiên Tử và Lý Thiên Mệnh giao nhau thì biết hai người đã đụng độ trong kết giới Cảnh Vực.
Đây là Thánh Thiên Tử thứ nhất mà Lý Thiên Mệnh tìm được.
Lăng Thiên Tử không che giấu hành tung, đi khắp nơi tìm đối thủ hoặc đồng bọn.
Ngay lúc này, Lăng Thiên Tử thấy một bóng người từ núi cao đằng trước lao xuống.
Bóng người vừa lao xuống vừa phát ra tiếng leng keng.
Đó là tiếng Tà Ma kéo lê mặt đất.
Lăng Thiên Tử trông thấy Lý Thiên Mệnh ngay.
Tuy Lý Thiên Mệnh rất mạnh, nhưng nơi này là chỗ của Thánh Thiên Phủ, gã không quá lo lắng.
Lăng Thiên Tử thấy hai đệ tử Hắc Minh cảnh giới Thiên Ý bị Lý Thiên Mệnh kéo xuống, trông vô cùng thê thảm thì gã ngây ra như phỗng.
Tuy Lăng Thiên Tử chỉ có Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng nhưng vẫn dùng giọng điệu kênh kiệu hỏi Lê Vô Sinh, Lê Cửu Tử:
- Hai ngươi làm sao vậy?
Hai đệ tử Hắc Minh đau đến run người, không trả lời câu hỏi của gã được.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Có phải ngươi tên Lăng Thiên Tử? Ta tìm ngươi rất vất vả.
Lăng Thiên Tử hống hách nói:
- Đúng thì sao? Ngươi dám đụng vào ta một cái xem? Chờ người của chúng ta tìm đến ngươi là tàn đời nhé con!
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không thấy kết cuộc của họ sao?
Lăng Thiên Tử nói:
- Đệ tử Hắc Minh tông? Bọn họ có thể so với chúng ta sao? Ta là Thánh Thiên Tử!
Lý Thiên Mệnh lại hỏi:
- Thánh Thiên Tử thì thế nào?
Lăng Thiên Tử dõng dạc nói:
- Thánh Thiên Tử là ác mộng của ngươi. Trừ quỳ xuống trước mặt chúng ta ra thì ngươi không làm được gì nữa, nếu không thì ngươi sẽ rất thảm.
Thật ra Lăng Thiên Tử không ngốc, đại khái biết chính mình không đánh lại Lý Thiên Mệnh, nên định lấy thân phận Thánh Thiên Tử ra hăm dọa, khiến hắn biết khó mà lui.
Trong lịch sử có đệ tử của bốn đại tông môn gặp Thánh Thiên Tử yếu hơn mình, trong đó có hơn một nửa người không dám ra tay, tránh được thì cố tránh, lo tìm báu vật.
Nhưng Lăng Thiên Tử gặp phải Lý Thiên Mệnh.
Hắn nở nụ cười, bỗng tăng tốc chớp mắt đến gần sát Lăng Thiên Tử.
Nhân Ma, Oanh Thiên Nhất Quyền!
Lăng Thiên Tử giơ tay đỡ:
- Xéo!
Răng rắc!
Hai cánh tay đỡ đòn bị gãy xương.
Cú đấm của Lý Thiên Mệnh đánh trúng mặt Lăng Thiên Tử, đánh méo mặt gã, miệng lệch sang bên trái.
Răng đâm vào chót lưỡi làm Lăng Thiên Tử ăn đau rú lên:
- A!!!
- Lăng Thiên Tử, xem cho kỹ, ta sẽ không quỳ, ta sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống trước mặt ta!
Binh!
Cú đấm vào bụng, phần bụng lõm vào, Lăng Thiên Tử lại kêu đau, thân thể cong lại như con tôm luộc, mặt thì đỏ bầm.
- Ọe!
Cú đấm đánh gã ói ra mật và máu loãng.
Bốp!
Lý Thiên Mệnh tát vào gò má trái làm khuôn mặt gã quay lại.
Răng rắc!
Chân đạp một cái, xương chân gãy.
Lại vang tiếng gào:
- A!!!
- Quỳ chưa?
- Quỳ! Quỳ!
Mắt Lăng Thiên Tử trợn trắng, hơi thở mong manh, dốc hết sức mới quỳ xuống được.
Sau khi quỳ, Lăng Thiên Tử ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Mệnh, cảm thấy vô cùng nhục nhã:
- Lý Thiên Mệnh! Ngươi dám to gan làm như vậy với Thánh Thiên Tử, ngươi . . . A!
Chưa nói hết câu đã bị một kiếm đâm vào miệng.
Phụt xoẹt!
Lăng Thiên Tử ú ớ không nói được nữa.
Lăng Thiên Tử trợn to mắt, đau đớn mà thê thảm nhìn Lý Thiên Mệnh, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Gã đã hiểu tại sao sắc mặt của hai đệ tử Hắc Minh trắng bệch, không dám nhúc nhích khi ở trước mặt Lý Thiên Mệnh.
- Đừng nhìn ta như vậy, những thủ đoạn của ta chỉ là trò con nít khi so với các ngươi. Hàng ngàn năm qua các ngươi dùng bao nhiêu cách nhục nhã ghê tởm, ta không cách nào so sánh, ngược thế hệ các ngươi cũng chưa đủ trả lại. Nhưng có thể chờ xem, đây chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo còn nhiều thời gian cho các ngươi hưởng thụ.
Lý Thiên Mệnh kéo Lăng Thiên Tử khóc la cột vào Tà Ma như trói chó chết.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Còn sáu cái ghế tôn quý chờ sáu đồng bạn Thánh Thiên Tử của các ngươi.
Nghe câu nói này, trong mắt ba người tràn ngập sợ hãi khó tin, và cũng rực cháy lửa giận, có tia cười nhạo Lý Thiên Mệnh không biết tự lượng sức mình.
Tiếc rằng bọn họ không nói chuyện được.
Có Động Tất Chi Nhãn làm thay đổi phương thức cuộc chiến Cảnh Vực, đối với Lý Thiên Mệnh thì Lăng Thiên Tử chỉ là vật hy sinh đầu tiên.
Một ngàn năm nay Thánh Thiên Tử đã hành hạ quá nhiều đệ tử Thái Nhất, Lý Thiên Mệnh không nỡ nghe những chuyện thê thảm đó.
Tất cả những gì Lý Thiên Mệnh làm chỉ mới bắt đầu, tiếp theo sẽ trả lại từ từ.
Leng keng leng keng!
Trên đường Lý Thiên Mệnh tiến lên, một Thánh Thiên Tử cộng thêm hai đệ tử Hắc Minh liên tục va đập vào tảng đá, cây cối, gai nhọn đâm vào người, mình đầy vết thương.
Lý Thiên Mệnh sử dụng Động Tất Chi Nhãn tìm con mồi tiếp theo.
Hắn không hay biết việc mình làm một lần nữa khiến chiến trường Thánh Thiên sôi trào.
Lần này không có quá trình chiến đấu, nhưng tất cả đệ tử Thánh Thiên Phủ thấy cực kỳ khó chịu, ức chế.
Đường đường Lăng Thiên Tử mà yếu như miếng đậu hủ mặc cho Lý Thiên Mệnh xoa bóp.
- Gan chó quá to, dám làm nhục Thánh Thiên Tử chúng ta!!!
- Chết chắc rồi, thằng này chết là cái chắc!
- Đó là Lăng Thiên Tử, vậy mà bị hắn đánh bại dễ như xắt rau!
- Lý Thiên Mệnh này không biết chữ chết viết như thế nào, hắn tuyệt đối tàn đời!
Nhiều đệ tử Thánh Thiên Phủ táo bạo la ó.
Tại sao?
Bởi vì bọn họ khó chịu, một trận chiến xiếc khỉ, từ lúc bắt đầu đến bây giờ không đùa giỡn khỉ được, ngược lại người mình bị hành thảm.
Sướng gì nổi?
Nhìn Lăng Thiên Tử bị đánh, từng cú đấm kia như đánh vào mặt đệ tử Thánh Thiên Phủ, khiến đa số người hừng hực lửa giận.
- Tại sao Lý Thiên Mệnh luôn đụng phải kẻ yếu của chúng ta? Tại sao hắn chưa đụng độ Dịch Thiên Tử và Lang Thiên Tử?
- Đúng vậy! Những người khác chưa chạm mặt mà hắn đã đánh được hai người!
Nhìn từ góc độ của bọn họ thì khó thấy Lý Thiên Mệnh dùng Động Tất Chi Nhãn liên tục điều chỉnh phương hướng.