Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 458 - Chương 458 - Săn Người Trong Cuộc Chiến Cảnh Vực (Tt)

Chương 458 - Săn người trong cuộc chiến Cảnh Vực (tt)
Chương 458 - Săn người trong cuộc chiến Cảnh Vực (tt)

- Ta nói cho ngươi biết, hắn chết chắc rồi, cho dù ra khỏi cuộc chiến Cảnh Vực thì hắn vẫn phải chết!

- Đông Hoàng Cảnh liên tục là thế cuộc gì mà hắn còn dám khiêu chiến Thánh Thiên Phủ chúng ta?

Vô số lời chửi rủa, nguyền rủa kiêu ngạo, những khuôn mặt tức điên nói lên sự tồn tại của Lý Thiên Mệnh khiến bọn họ như ăn phải con ruồi, trừ bực tức khó chịu ra không làm gì được.

Trước đây đệ tử Hắc Minh bị đánh, bây giờ Thánh Thiên Tử bị hành, nên các cường giả của Thánh Thiên Phủ không dễ chịu chút nào.

Ánh mắt của họ nghiêm túc hơn. Đặc biệt là Quân Đông Diệu, gã lạnh lùng liếc nhóm Vi Sinh Thiên Lan phía đối diện, mắt bắn ra tia sáng vàng chói lòa.

Nam Linh Thánh Vương lạnh lùng cười:

- Đông Hoàng tông định dùng Lý Thiên Mệnh này để khiêu khích chúng ta?

Quân Đông Diệu nói:

- Cách nghĩ khá thú vị, tiểu tử này cũng may mắn, nhưng hãy chờ xem.

Dù sao Lăng Thiên Tử không mạnh bao nhiêu, Lý Thiên Mệnh đánh bại gã chỉ có thể nói là gan to bằng trời.

Tư Không Kiếm Sinh ngồi bên cạnh còn đang khó chịu.

Vì Lý Thiên Mệnh lại dùng cách đó đáp trả lão, như thể Thánh Thiên Tử, đệ tử Hắc Minh gặp cực khổ đều là lỗi tại lão một kiếm xuyên lưỡi.

Nếu lão không chọc giận Lý Thiên Mệnh thì nhóm Lăng Thiên Tử đã không chịu khổ như vậy.

Bây giờ toàn trường chú ý, tiếng mắng xốc nóc, ít nhất đến hiện nay không có không khí vui vẻ sung sướng như những lần cuộc chiến Cảnh Vực trước.

Tất cả đều vì Lý Thiên Mệnh.

Có lẽ hơn ba mươi vạn người đều cho rằng hành trình săn bắn của Lý Thiên Mệnh đã kết thúc.

Mới tới ngày thứ bốn, chắc hắn khó mà đụng mặt người khác nhỉ?

Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo khiến người rớt tròng mắt.

Lý Thiên Mệnh đi lung tung, xoay quanh tại chỗ, vòng qua vòng lại, vô số lần lặp lại quá trình này.

Một canh giờ sau nhìn lại, phát hiện hình như Lý Thiên Mệnh đến gần vị Thánh Thiên Tử thứ hai.

Diệu Thiên Tử cũng đang hoạt động khắp nơi, nhưng theo thời gian trôi qua, dường như bọn họ càng lúc càng gần nhau hơn.

Chuyện gì đây?

Mọi người không rõ. Lại qua một canh giờ, Lý Thiên Mệnh đi lung tung vô số lần, bỗng ánh mắt giao nhau với Diệu Thiên Tử.

Diệu Thiên Tử, người hệt như tên, tỏa sáng lấp lánh.

Khi Diệu Thiên Tử thấy Lý Thiên Mệnh kéo ba người ra sân, bao gồm Lăng Thiên Tử thì gã hét lên.

Diệu Thiên Tử ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh, mặt liên tục vặn vẹo, lòng dậy sóng thần.

Giọng của Lý Thiên Mệnh như vọng ra từ địa ngục:

- Đến lượt ngươi.

- Ta đưa quả cầu vàng cho ngươi, đừng đụng vào ta, nếu không . . .

- Nếu không thì sao?

Diệu Thiên Tử không trả lời, trực tiếp xoay người chạy trốn.

Diệu Thiên Tử khá thông minh, thấy kết cuộc thê thảm của Lăng Thiên Tử thì biết Lý Thiên Mệnh là kẻ dữ dằn.

Hơn nữa Lý Thiên Mệnh có thể đánh bại hai đệ tử Hắc Minh cảnh giới Thiên Ý, thực lực chắc chắn cao hơn gã.

- Không chạy được!

Huỳnh Hỏa và Meow Meow đuổi theo, hành Diệu Thiên Tử lên bờ xuống ruộng, kiếm khí đâm xuyên người cộng thêm độc ma huyết khiến gã tru tréo, khóc ròng rã.

Phập!

Lý Thiên Mệnh lại đâm một kiếm khiến tiếng la inh ỏi của Diệu Thiên Tử biến thành ú ớ.

Diệu Thiên Tử đã hiểu tại sao nhóm Lăng Thiên Tử mắt tối tăm, khuôn mặt vặn vẹo nhưng không nói một câu.

Lý Thiên Mệnh trói Diệu Thiên Tử vào Tà Ma, lạnh nhạt nói:

- Ngươi là người thứ bốn, còn năm ghế tôn quý.

Người này là ma quỷ sao?

Diệu Thiên Tử sợ đến tiêu tiểu tại chỗ.

Gã rất muốn nói Lý Thiên Mệnh không thể nào hoàn thành mục tiêu, vì bọn họ là Thánh Thiên Tử yếu nhất. Khi hắn gặp người càng mạnh thì hắn tuyệt đối sẽ trả giá đắt thê thảm gấp trăm lần hơn gã.

Hơn nữa hắn không thể nào tìm ra nhiều người như thế, có khi là hắn bị người ta tìm thấy.

Người khác đúng là đang điên cuồng tìm người.

Diệu Thiên Tử không thể thốt ra những lời này.

Khi Diệu Thiên Tử trơ mắt nhìn năm canh giờ sau, Lý Thiên Mệnh tìm thấy Thánh Thiên Tử thứ ba Lâm Thiên Tử thì gã sững sờ, không còn muốn nói gì.

Nhìn lại ba người Lăng Thiên Tử đã đau khổ đến chết lặng.

Lâm Thiên Tử là nữ.

Nhưng Lý Thiên Mệnh đối xử bình đẳng, quy trình giống nhau, giải quyết xong xuôi, trên Tà Ma của hắn đã trói năm người.

Ba Thánh Thiên Tử Quy Nhất cảnh đệ cửu trọng, hai đệ tử Hắc Minh.

Bao gồm người cuối cùng Lâm Thiên Tử, tập thể ngẩn ngơ, thê thảm và sợ hãi nhìn Lý Thiên Mệnh.

Có lẽ lúc này bọn họ rất thắc mắc tại sao Lý Thiên Mệnh có thể chính xác tìm ra bọn họ.

Nhưng vô dụng.

Không lẽ suy đoán Cổ Chi Thần quốc giúp hắn gian lận?

Kết quả đó càng hù chết người.

- Bây giờ có ba quả cầu vàng, ba quả cầu đen, tiếp theo là Quân Nguyên Tấn, Tấn Thiên Tử.

Đây là một Thánh Thiên Tử cảnh giới Thiên Ý, thực lực ngang ngửa Tư Không Thiên Thần.

Gã là người của Quân gia, phụ thân là thứ tử của Thánh Hoàng, Quân Huyền Vực, nhị đệ của Quân Đông Diệu.

Thánh Hoàng là gia gia của Quân Nguyên Tấn.

Khoảnh khắc Lý Thiên Mệnh khóa chặt vị trí của Quân Nguyên Tấn thì người này ở trong mắt hắn không khác gì năm người bị trói trên Tà Ma.

Nghe câu nói của Lý Thiên Mệnh, ba vị Thánh Thiên Tử, hai vị đệ tử Hắc Minh rùng mình, suýt khóc thành tiếng.

Bên ngoài chiến trường Thánh Thiên đã dấy lên sóng to gió lớn.

Đây không phải cuộc chiến Cảnh Vực.

Nó là bãi săn của đệ tử Thái Nhất Lý Thiên Mệnh!

Chiến trường Thánh Thiên có tổng cộng hai mươi vạn ghế ngồi.

Người có ghế ngồi đều có vị trí cao, nhưng khi họ nhìn Lâm Thiên Tử ú ứo bị trói trên Tà Ma kéo đi thì đứng bật dậy.

Lăng Thiên Tử bị đánh thì họ còn hùng hổ, tức điên, càng không nói đến ba Thánh Thiên Tử bị trói.

- Cuộc chiến Cảnh Vực tổ chức đến bây giờ, Thánh Thiên Tử chúng ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy!!!

Tiếng quát tức giận này thậm chí mang theo căm hờn.

Nhìn người khác chịu khổ thì rất sướng, nhưng khi người mình bị nhổ một cọng tóc cũng đủ làm họ khó chịu.

Càng không nói tới nhìn ba Thánh Thiên Tử ú ớ, sắc mặt trắng như tờ giấy, toàn thân đẫm máu, vốn đã bị thương nặng còn liên tục va đập vào tảng đá, cây cối, gai nhọn của Tà Ma.

Mỗi hình ảnh đều vô cùng thê thảm.

Đối với đa số người thì những Thánh Thiên Tử này là tượng đài bình thường bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.

Mỗi người đều là hàng nghịch thiên của Thánh Thiên Phủ, là đối tượng mà họ tôn sùng.

Nhưng sao bây giờ thê thảm như thế?

Nhiều người tức muốn hộc máu.

- Nhục nhã quá!!!

- Lý Thiên Mệnh chết tiệt! Mau diệt Đông Hoàng tông, cột Lý Thiên Mệnh trên chiến trường Thánh Thiên để mỗi người đâm hắn một kiếm!

- Không có ai đi ra giải quyết hắn sao? Cứ tiếp tục thế này thì mọi người không còn mặt mũi nào!

Một số người còn ngồi trên ghế nhưng mặt đỏ rực, miệng như ngậm phân chó.

Quần hùng xúc động giận dữ, ước gì xông vào dạy cho Lý Thiên Mệnh bài học, tiếc rằng họ không thể vào kết giới Cảnh Vực, chỉ có thể ở bên ngoài đấm ngực giậm chân, tức giận nghiến răng nghiến lợi, run người.

Có người tức đến nỗi tự đấm vào mình.

Nhiều người hét to:

- Giết Lý Thiên Mệnh, rửa hận cũ!!

Nhóm Vi Sinh Thiên Lan, Diệp Thiếu Khanh đều trông thấy cảnh đó.

Vi Sinh Thiên Lan lắc đầu, nói:

- Thiên Mệnh đã nhân từ mà bọn họ còn tức tối như thế, đúng là khốn kiếp.

- Nói đúng, ngàn năm qua, khi bọn họ nhìn chúng ta làm trò cười thì vui vẻ biết mấy. Mới bị đổi chỗ một chút đã khiến bọn họ xúc động, nhảy cẫng lên rồi, thật là . . . ha ha. Chờ khi nào ngược đãi đệ tử của họ ngàn năm, cho bọn họ cảm nhận mùi vị đó là thế nào! Có nhiều chuyện không phát sinh trên người của mình thì bọn họ không biết mình làm quá đáng tới đâu!

Diệp Thiếu Khanh từng đánh thua trong kết giới Cảnh Vực. Y khá may mắn, không bị nhục nhã quá ác, nhưng chữa thương mất một năm, từ nay kéo rộng khoảng cách với thiên tài của Thánh Thiên Phủ.

Cảnh tượng cũ bây giờ nhớ lại vẫn làm mắt Diệp Thiếu Khanh tóe lửa.

Bình Luận (0)
Comment