Trong cuộc chém giết này, Huỳnh Hỏa không ngừng điều chỉnh kiếm chiêu, nó làm Quân Nguyên Tấn nổi điên, vì gã không thể đụng tới nó, đối kháng ngay mặt đều bị bé gà dùng Luyện Ngục Hỏa Ảnh né tránh.
Nhưng bé gà rất giỏi chớp mắt ra kiếm đánh lén.
Quân Nguyên Tấn thi triển Kim Cương Liệt Dương Trảm mấy lần, chiến đấu kéo dài khoảng ba khắc đồng hồ, bên Kim Dực Thiên Long đã trúng độc, bị Meow Meow đè trên vùng biển cạn điện giật tơi tả, gào thét liên hồi.
Quân Nguyên Tấn đã nổi điên:
- A!!!
Quân Nguyên Tấn rất khó tin được rằng từ đầu đến cuối mình không chạm vào Lý Thiên Mệnh được.
Đáng sợ hơn nữa là chiến quyết của con gà này càng lúc càng đáng sợ, Quân Nguyên Tấn loáng thoáng cảm giác bé gà chỉ thua Thú Nguyên chút xíu, nó lĩnh ngộ Thiên Ý còn cao hơn gã.
Đây là chuyện rất đáng sợ.
Vì nó là một con thú bản mệnh.
Huỳnh Hỏa luôn lẩm bẩm, cố gắng cảm nhận huy hoàng từ đường kiếm kia:
- Vạn Kiếm Độc Tôn, Vạn Kiếm Độc Tôn!!!
Câu nói vừa rồi của Lý Thiên Mệnh khiến Huỳnh Hỏa cảm nhận được Thiên Ý siêu nhiên của Vạn Kiếm Độc Tôn.
- Thần phục, thần phục cho ta!
Ý chí của bé gà hơi khác với Lý Thiên Mệnh.
Nó kết nối loại kiếm ý này với Luyện Ngục Hỏa Ảnh, vì những Luyện Ngục Hỏa Ảnh thi triển ra kiếm chiêu đều là Vạn Kiếm Độc Tôn.
Oong!
Thoáng chốc Vạn Kiếm Độc Tôn của mấy vạn Luyện Ngục Hỏa Ảnh đâm về phía Huỳnh Hỏa.
Mắt Huỳnh Hỏa sáng rực, lửa cháy ngút trời, khi tất cả kiếm ý hội tụ trên cánh của nó thì đột nhiên đâm ra.
Khoảnh khắc đó, kiếm khí ngập trời.
Phập!
Cơ hồ không thể ngăn cản đường kiếm này, tất cả phần thân thể không phủ áo giáp hoàng kim đều bị đâm thủng, vô số máu tươi bắn ra.
- A!!!
Quân Nguyên Tấn lập tức bị thương nặng, Kim Long Tam Xoa Kích từ trên tay rớt xuống, gã quỳ trước mặt Huỳnh Hỏa.
Sắc mặt Quân Nguyên Tấn trắng bệch, thộn mặt ra, run rẩy nhìn con gà này.
Quân Nguyên Tấn không sợ bị Lý Thiên Mệnh đánh bại, nhưng thua chiến quyết của một con gà thì là sỉ nhục lớn cả đời.
Cho nên, Quân Nguyên Tấn đứt dây thần kinh, gã bị một con gà chinh phục.
Huỳnh Hỏa bay lên đầu Quân Nguyên Tấn, tưới ướt một bãi rồi nói:
- Đi tiểu đánh dấu, người này đã bị ta chinh phục.
Chất lỏng từ trên trán chảy xuống, dọc theo gò má xuống khóe môi.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Phục chưa con?
Quân Nguyên Tấn ngẩn ngơ thẫn thờ nhìn Lý Thiên Mệnh.
Mãi khi Lý Thiên Mệnh rút Hắc Minh Long Kiếm ra, đâm kiếm.
Người không biết còn tưởng đâu hắn định đâm thủng đầu Quân Nguyên Tấn, nhưng thật ra là khiến gã thành người câm.
Lý Thiên Mệnh vỗ mặt Quân Nguyên Tấn:
- Tiếp theo không cần lên tiếng, nhìn là được.
Lý Thiên Mệnh cướp lấy quả cầu màu vàng của Quân Nguyên Tấn, vậy là hắn đã có bốn cái vàng, thiếu một quả cầu màu vàng, hai quả cầu màu đen.
Toàn thân Quân Nguyên Tấn chảy máu, gã trúng Vạn Kiếm Độc Tôn, thân thể như tấm lưới thủng lỗ chỗ.
Nói thật thì Quân Nguyên Tấn là nạn nhân bị đánh thảm nhất, nên mắt ngẩn ngơ, có xu hướng thành kẻ khờ.
Khi Lý Thiên Mệnh trói Quân Nguyên Tấn lại, gã nhìn đồng bạn khác, khóc không ra nước mắt.
Lý Thiên Mệnh nhìn trời:
- Giải quyết, tên tiếp theo.
Nạn nhân thứ sáu.
Tư Không Kiếm Sinh còn thấy sướng không?
Thánh Thiên Phủ còn xem cuộc chiến xiếc khỉ không?
Lý Thiên Mệnh biết chiến trường Thánh Thiên đang chìm trong tức giận, nhưng bọn họ làm gì được?
Lý Thiên Mệnh đang định rời đi thì một con cá voi trồi lên từ biển cả.
Đó là một con cá voi màu xanh, làn da giống vỏ cây, vừa dày vừa cứng, trên đầu còn mọc một cây to màu xanh biếc.
Trông giống đông trùng hạ thảo.
Đây là thú bản mệnh đẳng cấp Thánh Thú tam giai, tên gọi Thanh Mộc Long Kình, có huyết mạch rồng thần, có thể ở trong biển phát ra âm thanh như rồng.
Đây là thú bản mệnh song hệ thảo mộc và băng thủy, hình thể to lớn, lực lượng bàng bạc, ở trong đại dương gây sóng to gió lớn, sức chiến đấu rất mạnh.
Đương nhiên, khi lên đất liền, miễn là không ở sông nước lớn thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh.
Lý Thiên Mệnh biết Ngự Thú Sư của Thanh Mộc Long Kình, đó là Vi Sinh Thanh Loan.
Thanh Mộc Long Kình há to miệng rộng, một thiếu niên áo xanh đi ra.
So sánh thì thiếu niên có thể hành động tự nhiên trong miệng của Thanh Mộc Long Kình, miệng con cá như một gian phòng nhỏ.
Vi Sinh Thanh Loan hưng phấn chạy tới:
- Thiên Mệnh ca!
Có lẽ Vi Sinh Thanh Loan đã xem trận chiến này, khi gặp lại Lý Thiên Mệnh thì mắt gã càng mê mẩn hơn, bất giác xưng hô từ Thiên Mệnh huynh đổi thành Thiên Mệnh ca.
Huỳnh Hỏa đậu trên đầu Lý Thiên Mệnh, nhìn Thanh Mộc Long Kình, hỏi:
- Đệt, ngươi trốn trong miệng của nó, không ngại miệng hôi à?
Thanh Mộc Long Kình hơi khó chịu, khẽ hừ một tiếng:
- Grao!
Đại dương dâng lên sóng biển theo tiếng rống của nó.
Vi Sinh Thanh Loan cười nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, trong miệng của nó tràn đầy mùi cỏ xanh, nếu không tin thì ngươi hãy theo ta ngửi thử.
Mới nãy Vi Sinh Thanh Loan trông thấy Huỳnh Hỏa ra tay nên ánh mắt nhìn nó tràn đầy tôn sùng.
Vi Sinh Thanh Loan vừa nói vừa lấy quả cầu màu đen của mình ra giao cho Lý Thiên Mệnh, hỏi:
- Có phải còn thiếu một quả cầu màu vàng và một quả cầu màu đen không?
Vi Sinh Thanh Loan thấy Tà Ma trói sáu người, bốn Thánh Thiên Tử, hai đệ tử Hắc Minh. Cộng với quả cầu màu đen của Vi Sinh Thanh Loan, tương đương với Lý Thiên Mệnh đã có bốn vàng bốn đen, chỉ cần hai bước là đủ năm vàng năm đen.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đúng rồi, quả cầu màu đen thì tìm tỷ của ngươi, sau đó lấy quả cầu màu vàng nữa là ổn.
Vi Sinh Thanh Loan nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người kia, mắt đỏ hoe nói:
- Thiên Mệnh ca đáng sợ thật, lợi hại, hết giận, là hình mẫu cho lớp chúng ta!
Tuy Vi Sinh Thanh Loan không nghĩ ra tại sao Lý Thiên Mệnh có thể tìm được nhiều người như vậy, nhưng đây không phải mấu chốt.
Mấu chốt là sướng.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Chuyện nhỏ, đều là tôm tép.
Vi Sinh Thanh Loan khen ngợi, nói thật thì Tấn Thiên Tử và hai vị đệ tử Hắc Minh đều là nhân vật mà gã sợ đụng phải, nhưng chỉ là tôm tép đối với Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Cá lớn còn ở phía sau, nhưng ta muốn lấy Đông Hoàng Kiếm trước.
Mắt Vi Sinh Thanh Loan nóng cháy nói:
- Có vẻ như ta không giúp được gì, nhưng nếu Thiên Mệnh ca có gì sai bảo thì ta tuyệt đối vượt lửa qua sông, không chối từ!
Lý Thiên Mệnh bật cười nói:
- Giữ được một quả cầu màu đen đã là giỏi rồi, ưu tiên an toàn.
Lý Thiên Mệnh được Diệp Thiếu Khanh dặn dò, thấy Vi Sinh Thanh Loan an toàn thì hắn cũng yên lòng.
Vi Sinh Thanh Loan cắn răng hỏi:
- Thiên Mệnh ca, ta có thể đánh bọn họ một trận để trút giận cho tiền bối không?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Đánh thoải mái.
Nên sáu người Quân Nguyên Tấn bị đánh một trận, không chừa một ai, bọn họ bị đánh la hét không ngớt.
- Sướng quá!
Vi Sinh Thanh Loan đã quên bao nhiêu đời đệ tử Nam Thiên không vui vẻ như vậy, tất cả đều nhờ Lý Thiên Mệnh mang đến.
- Ngươi đi theo ta.
Lý Thiên Mệnh nói xong lại sử dụng Động Tất Chi Nhãn tìm vị trí của ba vị Thánh Thiên Tử còn lại.
Bình thường thì Lý Thiên Mệnh muốn lấy một quả cầu màu vàng. Còn lại ba quả cầu màu đen, ít nhất quả cầu trong tay Vi Sinh Nhược Tố không dễ bị mất, hai tỷ đệ đáng tin cậy.
Nên Lý Thiên Mệnh quyết định ưu tiên tìm quả cầu màu vàng.
Còn lại ba quả cầu màu vàng chắc nằm trong tay Diêu Thiên Tử cảnh giới Thiên Ý đệ nhất trọng, quả cầu của người này dễ lấy hơn của Quân Thiên Dịch, Nguyệt Linh Lang.