Đôi mắt Bạo Phong Long Ưng bỗng bắn ra hai luồng sáng vàng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh đột ngột đánh lén nên chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, khoảnh khắc lắc người né qua công kích, kiếm chém vào cánh của Bạo Phong Long Ưng.
Keng!
Bả vai của Bạo Phong Long Ưng như thép cứng, chém vào bắn tóe tia lửa.
Nhưng uy lực đường kiếm Toái Diệt Càn Khôn của Lý Thiên Mệnh cũng rất ghê gớm, lúc trước trực tiếp chém chết Vũ Văn Thần Đô, bây giờ gần như chặt đứt cánh Bạo Phong Long Ưng.
Máu phun ra.
Bạo Phong Long Ưng phát ra tiếng hú sắc nhọn, rơi thẳng xuống biển.
Trong khoảnh khắc, Diêu Thiên Tử vẻ mặt rung động mới rơi xuống biển.
Nàng chân đạp mặt biển giữ thăng bằng, nhưng Ngự Thú Sư thuộc tính kim chắc chắn bị giảm sức chiến đấu khi đánh nhau trên biển.
Diêu Thiên Tử còn chưa đứng vững, Lý Thiên Mệnh ở trước mặt đã hóa thành bóng đen lại lao nhanh đến trước mắt.
Diêu Thiên Tử không biết kết cuộc của Thánh Thiên Tử khác, lúc này cực kỳ tức giận, niềm kiêu hãnh không cho phép nàng chịu thiệt:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi dám đánh lén ta? Ngươi có biết chữ chết viết như thế nào không?!
Đáp lại Diêu Thiên Tử là Tam Sinh Ma Quyền của Lý Thiên Mệnh.
Nhân Ma, Oanh Thiên Nhất Quyền.
Thiên Ma, Hám Thần Nhất Quyền.
Thần Ma, Diệt Thế Nhất Quyền.
Giờ phút này hắn thật sự hóa điên, không cho Diêu Thiên Tử có chút cơ hội, một bộ Tam Sinh Ma Quyền như nổi điên đấm tới trước.
Diêu Thiên Tử vừa rút binh khí ra đã bị Lý Thiên Mệnh đấm bay. Trong phút gấp gáp, biểu hiện của nàng không quá kém, biết lấy chưởng pháp đỡ nắm đấm thứ hai của Lý Thiên Mệnh.
- Đồ ti tiện . . .
Chưa mắng hết lời thì nắm đấm thứ ba Diệt Thế Nhất Quyền đã đấm vào bụng Diêu Thiên Tử.
Diêu Thiên Tử mặc giáp khóa màu vàng, là loại thú binh phòng ngự, nhưng dù cách thú binh phòng ngự thì cú đấm khủng bố vẫn đánh cho Diêu Thiên Tử ói ra mật.
- A!
Diêu Thiên Tử trợn to mắt suýt lòi tròng, oằn người trên nắm tay của Lý Thiên Mệnh, toàn thân co giật mạnh.
- Ọe!
Ngụm máu loãng lẫn thịt vụn bị phun ra.
Một đấm đánh nát một nửa nội tạng và xương cốt trong người nàng.
Phập!
Lý Thiên Mệnh không nói không rằng lại lần nữa một kiếm xuyên lưỡi.
Diêu Thiên Tử chảy nước mắt ròng ròng:
- A!!!
- Đưa quả cầu màu vàng đây!
Lý Thiên Mệnh không lãng phí một giây với Diêu Thiên Tử, tấn công nhanh, chính xác, ác, đánh cho nàng từ ngạo mạn lạnh lùng thành sợ hãi run cầm cập.
Diêu Thiên Tử vội rụt ngón tay đeo nhẫn tu di lại, không muốn đưa:
- Ư ư!
Lý Thiên Mệnh vung kiếm, một ngón tay bay ra, nhẫn tu di rơi vào bàn tay hắn.
Lý Thiên Mệnh xem xét, không thấy quả cầu màu vàng. Hắn nhanh chóng sờ soạng người Diêu Thiên Tử, vẫn không có.
Quả cầu màu vàng không thể rời khỏi người tham gia chiến đấu trong phạm vi mười thước, nghĩa là quả cầu màu vàng của Diêu Thiên Tử đã đưa cho người tham gia chiến đấu khác, có lẽ là Quân Thiên Dịch.
- Phiền!
Lý Thiên Mệnh vốn định một lần lấy đủ năm quả cầu màu vàng, nào ngờ hạ gục Diêu Thiên Tử rồi mà quả cầu màu vàng của nàng đã ở chỗ Quân Thiên Dịch, vậy là hắn còn phải cướp quả cầu màu vàng từ tay Quân Thiên Dịch và Nguyệt Linh Lang.
Tà Ma ở chỗ Thanh Mộc Long Kình, Lý Thiên Mệnh sốt ruột đi hội hợp với Vi Sinh Nhược Tố, hắn không có thời gian dây dưa với Diêu Thiên Tử.
- Xéo!
Lý Thiên Mệnh vỗ trán Diêu Thiên Tử, đè nàng xuống biển, sau đó đuổi theo phương hướng của Vi Sinh Nhược Tố.
Nhiều người đều thấy tình hình thê thảm của Diêu Thiên Tử.
Chắc bọn họ đều sẽ nói Lý Thiên Mệnh không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng nói thật thì Thánh Thiên Tử dù là nam hay nữ thì đa số ngạo mạn vô tình, khi hành hạ người khác tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Nếu Lý Thiên Mệnh không mạnh hơn Diêu Thiên Tử, khi nàng ra tay thì còn ác hơn nhiều.
Chứ không thì nàng ở đây đuổi theo Vi Sinh Nhược Tố làm cái gì?
Lý Thiên Mệnh xem tư liệu đều nói Diêu Thiên Tử đặc biệt âm độc, liệt kê một chuỗi sự tích của nàng, dặn các đệ tử Thái Nhất phải hết sức cẩn thận.
Cuộc chiến Cảnh Vực không phải chỗ chơi đùa, đây là chốn đệ tử Thái Nhất mất hồn, có rất nhiều món nợ mà hạ gục Diêu Thiên Tử mãi mãi không đủ trả lại.
Nếu không phải thời gian gấp gáp thì Diêu Thiên Tử cũng sẽ cùng các bạn nhỏ khác lướt sóng.
Chậm trễ một chút thời gian, nhóm Huỳnh Hỏa đã biến mất trong tầm nhìn, nhưng Lý Thiên Mệnh qua cảm ứng tâm linh có thể biết đại khái vị trí của chúng nó, hắn trực tiếp đuổi theo.
- Quân Thiên Dịch!
Rốt cuộc gặp cá lớn.
Mắt Lý Thiên Mệnh rực lửa.
. . .
- Tấn Thiên Tử, Diêu Thiên Tử!
Liên tục hai vị Thánh Thiên Tử cảnh giới Thiên Ý thua thảm thiết trước mặt Lý Thiên Mệnh, chiến trường Thánh Thiên lại chìm trong tĩnh lặng.
Đặc biệt là Quân Nguyên Tấn của Quân gia bị một con thú bản mệnh thi triển chiến quyết đánh bại, mất mặt khiến người không nói nên lời.
Khi Lý Thiên Mệnh ba đấm hạ gục Diêu Thiên Tử và đâm kiếm vào miệng của nàng, chiến trường Thánh Thiên lại rộ lên tiếng la ó.
Đưa mắt nhìn, ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ cơ hồ không có ai giữ bình tĩnh được.
Bảy Thánh Thiên Tử hết năm người bị Lý Thiên Mệnh nhét hành, từng tên tàn tạ, run rẩy trước mặt hắn.
Đến lúc này còn ai nhớ khi cuộc chiến Cảnh Vực vừa bắt đầu, bọn họ nói những lời mỉa mai ngạo mạn?
Ai còn nhớ họ dùng tâm trạng gì đến xem cuộc chiến Cảnh Vực?
Tâm trạng khi đó và ức chế, tạo bạo, khó chịu, bực tức, rực cháy lửa giận hiện giờ thật là cách biệt một trời một vực.
Liên tục đánh bảy người, tương đương với vả bảy cái liên hoàn vào mặt Thánh Thiên Phủ.
Các đệ tử Thánh Thiên Phủ vốn đang cười, chờ xem xiếc khỉ, kết quả vừa lên đã bị Lý Thiên Mệnh tát hai cái, làm bọn họ đần độn. Đang định nổi khùng thì tiếp tục ăn năm cái tát muốn rụng răng.
Giờ thì khùng lên, hừng hực lửa giận chứ nhỉ?
Còn chưa bùng nổ Lý Thiên Mệnh lại vả thêm hai cái.
Tấn Thiên Tử và Diêu Thiên Tử, hai vị thiên tài nghịch thiên trong mắt bọn họ nhưng bị hành hạ vô cùng thê thảm, đệ tử Thánh Thiên Phủ vây xem cảm giác như bị hai bàn tay sắt vả mặt, đừng nói rụng răng, lưỡi cũng méo rồi.
Nên bọn họ nhục mạ, tức run người, nhưng đều là bất lực kêu gào.
Nhiều người Thánh Thiên Phủ không muốn la ó hùa theo, bọn họ còn giữ bình tĩnh, nhưng có thể thay đổi sự thật là trong lòng họ cũng ức chế, khó chịu chứ?
Ví dụ như Quân Đông Diệu, mặt đã xanh như tàu lá chuối.
Hai trăm vị Thánh Lão có ít nhất một trăm vị mắt bén như dao, ai nấy ánh mắt nóng rực nhìn thiếu niên tóc trắng, bọn họ đằng đằng sát khí.
May mắn xem cuộc chiến đều là đệ tử Thánh Thiên Phủ, nếu vài đệ tử của Đông Hoàng tông, Nam Thiên tông đến xem thì Thánh Thiên Phủ mất hết sĩ diện.
Dù không có người ngoài xem nhưng vẫn không có mặt mũi gặp người.
- Lý Thiên Mệnh này còn dám đi tìm Thiên Dịch, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
- Nên kết thúc đi, cho hắn lên mặt đi. Trên người Thiên Dịch có hai quả cầu màu vàng, nhưng hắn cướp được không?
- Hắn đang đưa tặng Đông Hoàng Kiếm cho Thiên Dịch.
- Hắn đánh đám người Quân Nguyên Tấn, tưởng mình vô địch thật sao?
Trong ánh nhìn chăm chú của ba mươi vạn người, Lý Thiên Mệnh nhanh chóng tới gần Quân Thiên Dịch.
Hiển nhiên trận đại chiến trút giận sắp bùng nổ.
Người Thánh Thiên Phủ ức chế đã đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Giây phút đó, toàn trường hét to:
- Giết hắn!!!