- Cố Thu Vũ! Nam Thiên tông và Đông Hoàng tông một tổ cùng nguồn, môi hở răng lạnh, tiểu bối mười bảy tuổi như ta đều biết đạo lý này. Còn ngươi chưa chiến đã quỳ mà là tông lão thứ nhất cái khỉ gì, ta phi!
Không ngờ đến lúc này, người đầu tiên đứng ra mắng chửi là Vi Sinh Thanh Loan.
Cố Thu Vũ tức giận râu dựng đứng, trợn trừng mắt rất muốn tát chết gã:
- Láo toét!
Dù Vi Sinh Thanh Loan là nhi tử của tông chủ cũng không thể nói chuyện kiểu đó với lão!
Vi Sinh Nhược Tố đứng che trước mặt đệ đệ, trong mắt không chút sợ hãi nói:
- Hắn nói rất đúng, cơ nghiệp vạn năm của Nam Thiên tông chúng ta là tiền bối dựa vào chiến đấu anh dũng, dựa vào đấu chí đặt nền móng, chứ không phải khom lưng uốn gối van xin, bị người nhục nhã, giẫm lên, tham sống sợ chết! Bây giờ còn chưa chiến mà hai chân của tông lão đã mềm, trở về làm sao đối mặt với mộ bài của liệt tổ liệt tông trong tổ đường?
Hai tỷ đệ đúng là tuyệt, có ai ngờ trước ngày hôm nay bọn họ là đứa trẻ lễ phép, ngoan ngoãn, cứng cỏi, hiểu chuyện.
Cố Thu Vũ chưa bao giờ ngờ rằng sẽ bị hai đứa con nít nói chọc tức đến lên máu.
Tư Không Linh Vũ vội kéo hai người lại:
- Hai đứa mau im đi!
Đúng là ở đây không có chỗ cho hai người nói chuyện.
Nhưng ánh mắt người trẻ tuổi nóng bỏng khiến Cố Thu Vũ càng khó chịu hơn.
Vi Sinh Thiên Lan lạnh nhạt nói:
- Chuyện của tông môn chờ trở về rồi ta sẽ mở đại hội toàn tông trong Tông Lão Hội, cho các vị một giải thích. Khi đó muốn tử chiến hay muốn làm chó săn sẽ có quyết định. Cố Thu Vũ, ngươi không cần ở đây tuyên dương cái gì với Đông Hoàng tông.
Vi Sinh Thiên Lan nói xong câu này khiến Cố tông lão ngậm miệng lại.
Một Cố Thu Vũ không đáng gì, nhưng toàn tông có bao nhiêu loại người giống như lão, khi chiến đấu sẽ không ngừng tuyên dương ngôn luận như vậy khiến toàn tông giảm sức chiến đấu, Vi Sinh Thiên Lan phải suy xét đến mấy vấn đề này.
Có lẽ vì Vi Sinh Thiên Lan lên làm tông chủ khi còn quá trẻ tuổi, khiến các tông lão không chịu phục.
Sống chết sống còn lần này là thử thách năng lực lớn nhất dành cho y.
Vi Sinh Thiên Lan bước lên trước, cùng Diệp Thiếu Khanh thì thầm thật lâu.
Nhỏ to xong Vi Sinh Thiên Lan cảm khái nói:
- Có lẽ hắn là hy vọng duy nhất.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Tin tưởng vào hắn, mười bốn năm nay hắn chịu khổ mà một vạn người cả đời không chịu hết được, ông trời sẽ không đối xử tệ với người như vậy.
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Huynh đệ, trải qua thử thách sống chết lần này, hy vọng khi còn sống chúng ta còn có thể ngồi cùng nhau uống rượu, ngắm trăng.
Diệp Thiếu Khanh cười nói:
- Đáng tiếc, ngươi có gia đình không thể tiêu sái cùng ta. Có ba ngàn dòng nước, cần gì chỉ giữ một gàu nước?
- Dẹp đi!
Vi Sinh Thiên Lan xoay người leo lên Thiên Vân Hải Lộ.
Ở một giao lộ, Phong Vân Thần Hạc và Thiên Vân Hải Lộ tách ra, bên đi đông, bên đi nam, mỗi người một ngả.
- Ngày gặp lại sẽ là ngày thắng lợi!
Từng gục ngã ở kết giới Cảnh Vực, giờ bọn họ muốn ngóc đầu trở lại, phân thắng thua với đối thủ năm xưa.
Phong Vân Thần Hạc bay với tốc độ nhanh nhất trở về Đông Hoàng tông.
Với tốc độ này thì e rằng chỉ hơn một ngày là đến.
Đại quân Thánh Thiên Phủ muốn đến cũng phải mất mấy ngày, dù sao không phải một nhóm người mà là thiên quân vạn mã.
Trên Phong Vân Thần Hạc, không khí cực kỳ nặng nề.
Hôm nay, mưa núi kéo đến, gió thổi đầy lầu.
. . .
Buổi trưa hôm đó, trên Thánh Thiên đại điện rộng lớn nhất, cao thượng nhất Thánh Thiên Phủ, cao tầng đều có mặt.
Trong vòng nửa ngày, vài Thánh Lão còn ở bên ngoài đều dùng tốc độ nhanh nhất trở về.
Hiện giờ Thánh Thiên đại điện tụ tập đủ Thánh Hoàng, Tứ Đại Thánh Vương, hai trăm vị Thánh Lão.
Ngoài ra còn có Minh Hoàng, Hắc Hậu của Hắc Minh tông, Tư Không Kiếm Sinh của Vân Tiêu Kiếm phái cùng mười mấy tông lão của hai đại tông môn.
Cao tầng, cường giả của ba đại tông môn hầu như tập trung hết ở đây.
Minh Hoàng, Hắc Hậu, Tư Không Kiếm Sinh đứng song song với Thánh Vương bên dưới Thánh Hoàng, bọn họ ở vị trí thuộc hạ của lão.
Thánh Thiên đại điện lúc này trang nghiêm, lạnh lẽo, thậm chí đằng đằng sát khí.
Đông Hoàng Kiếm bị cướp đi, Thánh Thiên Tử thua thảm, cuộc chiến Cảnh Vực lần này tương đương với một hậu duệ thánh tộc Lý thị tát hết những người có mặt.
Dù sớm có kế hoạch cuộc chiến tông môn, đã quyết định sẽ xuất chinh sau cuộc chiến Cảnh Vực, nhưng biến đổi hôm nay khiến người rực cháy lửa giận, đúng lúc đốt lên đấu chí xuất chiến.
Toàn thể cường giả, cao tầng đều cung kính, ánh mắt nóng cháy nhìn Thánh Hoàng ngồi trên cao, chờ đợi sắp xếp.
Mắt Thánh Hoàng sâu thẳm, lão ngồi chỗ rất cao, ngẩng đầu có thể thấy núi sông vạn dặm của Đông Hoàng Cảnh.
Giang sơn, nhân tài, kho báu của Đông Hoàng Cảnh là năm đại tông môn chia nhau, nhưng Thánh Thiên Phủ ngày nay có năng lực độc bá tất cả.
Giọng điệu của Thánh Hoàng bình thản nhưng chất chứa uy quyền khiến người kính sợ:
- Hắc Minh tông, Vân Tiêu Kiếm phái có thể ra bao nhiêu binh lực?
Minh Hoàng đã sớm tính toán rồi:
- Thưa Thánh Hoàng, Hắc Minh tông chúng ta ít nhất có thể phái ra năm mươi vị tông lão, năm vạn Hắc Minh quân.
Hắc Minh tông luôn thiết lập tám mươi tám vị tông lão, nhưng lần trước đánh với Thánh Thiên Phủ đã chết trận một phần ba.
Tuy bây giờ lại lấp đầy số lượng, nhưng tông lão lấp vào chỗ trống thực lực không đủ chuẩn.
Tông lão là chức vị chứ không phải thực lực.
Tuy Đông Hoàng tông xuống dốc nhưng bàn về sức chiến đấu tông môn thì thực lực giữa Hắc Minh tông và Đông Hoàng tông không đơn giản nằm ở so sánh con số tám mươi tám và ba mươi ba.
Lần đó Hắc Minh tông đánh thua, hao tổn to lớn, sức chiến đấu tông môn hiện giờ cùng lắm mạnh hơn Đông Hoàng tông ba phần, e rằng không bằng Vân Tiêu Kiếm phái.
Nhưng cường giả Hắc Minh tông có nhiều thủ đoạn, thú bản mệnh của họ phát huy hiệu dụng trong chiến tranh càng đáng sợ hơn.
Hắc Minh quân giống như Đông Hoàng Vệ, do Ngự Thú Sư tu hành trong tông môn từ ba mươi lăm năm trở lên tổ thành, tuy chưa đến cảnh giới Thánh nhưng cơ bản đã phát huy thiên phú tu hành đến mức tận cùng.
Nếu năm vạn Hắc Minh quân đều là quân đoàn tinh anh thì tính ra đã rất nhiều.
Thánh Hoàng nói:
- Gửi bảy vạn.
Minh Hoàng và Hắc Hậu liếc nhau, chỉ có thể vội vàng gật đầu:
- Vâng!
Bọn họ định giữ lại ba vạn Hắc Minh quân đóng giữ tông môn, để phòng ngừa, cũng vì giữ gìn chút quân sinh lực sau chiến tranh. Nhưng Thánh Hoàng rõ ràng muốn bọn họ bỏ nhiều sức ra.
Hai người nói xong, Tư Không Kiếm Sinh của Vân Tiêu Kiếm phái đứng ra:
- Thánh Hoàng, tông lão Vân Tiêu Kiếm phái chúng ta, Vân Tiêu Vệ sẽ dốc hết sức, toàn tông ra tay! Tuyệt đối không giữ lại!
Trung thành nóng bỏng đó khiến nhiều Thánh Lão thay đổi cái nhìn.
Nhưng Vân Tiêu Kiếm phái vốn là chó săn, tương đương với chi nhánh của Thánh Thiên Phủ, nên Tư Không Kiếm Sinh đứng ra bày tỏ lòng trung thành không có gì bất ngờ.
Thánh Hoàng nói:
- Vậy tính ra hai đại tông môn các ngươi có trên trăm vị tông lão, Hắc Minh quân và Vân Tiêu Vệ cộng lại hơn mười vạn người, so với Đông Hoàng tông cơ hồ hơn gấp ba lần. Chỉ cần phá tan kết giới Đông Hoàng Vạn Sơn, tiến quân nhanh là dư sức hủy diệt Đông Hoàng tông.
Quân lực, cường giả gấp ba lần!