Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 483 - Chương 483 - Sinh Mệnh Không Ngừng, Chiến Đấu Không Nghỉ

Chương 483 - Sinh mệnh không ngừng, chiến đấu không nghỉ
Chương 483 - Sinh mệnh không ngừng, chiến đấu không nghỉ

Lý Thiên Mệnh nhìn vẻ mặt của Diệp Thiếu Khanh là đoán được:

- Quả nhiên có.

Nghi ngờ của hắn chủ yếu đến từ quan sát Lý Vô Địch, mỗi lần nhìn y là hắn đều cảm thấy y không giống loại người sống cho qua ngày.

Dù mọi người đều cho rằng Lý Vô Địch đã phế, nhưng Lý Thiên Mệnh tin tưởng trực giác của mình, hắn cảm nhận thứ khác biệt từ trên người của y.

Đặc biệt có vài lần khi Lý Thiên Mệnh tu luyện trong đất tổ Lý thị, có một số biến đổi hơi bị khủng bố, hắn cảm thấy rất có thể là Lý Vô Địch làm ra.

Lý Thiên Mệnh sớm có suy đoán nhưng mãi không nói ra.

Dù sao Lý Vô Địch ngày ngày ở trong đất tổ Lý thị, tự y tìm ra tạo hóa của tổ tiên, hiểu rõ trong lòng. Trước khi tặng tạo hóa cho Lý Thiên Mệnh thì không lẽ y chưa từng dùng thử sao?

Lý Thiên Mệnh không biết Lý Vô Địch dùng cách gì đối kháng đau đớn từ Độc Long Thứ, hắn dựa vào trực giác phán đoán.

Ngày nọ từng phát sinh một chi tiết rất thú vị.

Khi Lý Thiên Mệnh đưa Khương Phi Linh vào đất tổ Lý thị Lý Vô Địch nói một câu: Sao ngươi mang luôn thê tử vào?

Trước đó ngay cả Vũ Văn Thái Cực cũng không biết trên người của Lý Thiên Mệnh có Khương Phi Linh Phụ Linh.

Lý Thiên Mệnh ngây ra, Khương Phi Linh nói nghĩa phụ này không đơn giản, nhưng hắn không nghĩ nhiều. Về sau hắn quan sát tỉ mỉ, từ lời nói của Diệp Thiếu Khanh phán đoán ra chút dấu vết.

Bây giờ, Lý Thiên Mệnh cảm thấy đã đến lúc đặt câu hỏi.

Diệp Thiếu Khanh ngây người cả buổi mới đá lông nheo hỏi:

- Ai nói cho ngươi biết?

- Ta nói mình đoán ra, lão tin không?

- Ngươi đúng là ranh, cái gì cũng đoán được.

- Lão cứ nói là có đúng hay không đi?

- Trong lòng ngươi đã khẳng định, còn cần ta thừa nhận sao?

Đúng là không cần.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Vậy cụ thể là thế nào?

- Bây giờ không tiện nói dài dòng, ngươi chỉ cần biết hắn nằm gai nếm mật, tu hành mười bốn năm trong lằn ranh sống chết. Hắn đang độ kiếp, chờ ngày hắn chính thức phá kiếp chắc chắn sẽ mang đến món quà bất ngờ cho ngươi.

Mắt Diệp Thiếu Khanh nóng cháy, hiển nhiên rất có lòng tin với Lý Vô Địch.

- Ngày đó còn xa không?

Diệp Thiếu Khanh hơi mong đợi đáp:

- Không xa, có lẽ lần này chúng ta trở lại sẽ thấy hắn đã thành công.

- Vậy thì tốt, hy vọng hắn sẽ dẫn dắt Đông Hoàng tông phòng thủ trước sự tấn công của Thánh Thiên Phủ, làm Đông Hoàng tông chủ đích thực.

Suy đoán biến thành hiện thực, tâm tình của Lý Thiên Mệnh thoáng chốc tốt hơn rất nhiều. Hắn mong đợi còn hơn Diệp Thiếu Khanh, vì hắn càng hiểu rõ Tiểu Mệnh Kiếp.

Lý Thiên Mệnh hiện giờ là Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp, kiếp nạn này khiến thọ mệnh của hắn giảm bớt chín phần mười, siêu đáng sợ. Cách tu hành của Lý Vô Địch tương đương với tích góp.

Tộc Tiểu Mệnh Kiếp phá kiếp bùng nổ sẽ khủng bố tới trình độ nào?

Tổ tiên đời đầu chịu đựng Tiểu Mệnh Kiếp rất bình thường, nhưng kéo dài năm mươi năm khiến y thức tỉnh thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.

Không biết cách của Lý Vô Địch có thể khiến y từ bốn Kiếp Luân lột xác thành cái gì?

Một suy đoán không xác định biến thành hiện thực có thể mong đợi!

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói rằng mình mừng thay cho Lý Vô Địch.

- Không ngờ nghĩa phụ trông như nửa chết nửa sống, cái xác biết đi nhưng thật ra khổ tu mười bốn năm gần mười lăm năm trong tai kiếp khó khăn.

Lý Thiên Mệnh bội phục loại người này từ tận đáy lòng.

Lý Thiên Mệnh không biết chi tiết trong đó, càng không biết quá trình đau khổ cỡ nào, nhưng người có thể kiên trì đến mức này đáng để hắn tôn trọng và khâm phục sâu sắc.

Lý Thiên Mệnh luôn rất tôn kính Lý Vô Địch, nhưng lần này hình tượng của y vọt lên cao chót vót trong lòng hắn, sáng như thần tượng.

- Không biết nhiều năm qua nghĩa phụ làm sao gắng gượng đến phút này.

Lý Thiên Mệnh càng nghĩ càng rung động, hắn sốt ruột muốn trở về xem người kia có phải đã khổ tận cam lai rồi hay chưa.

- Chịu nhục mười bốn năm, giả bộ say giữa cuộc đời, thật ra là khổ tu đổ máu, chỉ vì báo thù ngóc đầu trở lại. Thù hận của nghĩa phụ đậm đặc hơn ta nhiều, người như vậy mới là truyền thừa tinh thần của thánh tộc Lý thị, thật đáng sợ!

Từ suy đoán trở thành hiện thực, dù Lý Thiên Mệnh đã chuẩn bị tâm lý nhưng lòng vẫn vô cùng rung động.

Cuồng nhiệt tôn sùng người như vậy cũng không quá mức nhỉ?

- Thật là hình mẫu của thế hệ chúng ta!

Mười bốn năm khổ tu sống chết, chịu đựng đau đớn của Độc Long Thứ, kiên trì sống sót vì có ngày rút ra Độc Long Thứ, phá kiếp lao ra.

Khí phách lớn, trái tim lớn, hùng tài lớn!

Lý Thiên Mệnh ước gì trở lại Đông Hoàng tông ngay, mở đầu của Lý Vô Địch ra xem mọi thứ có phải là sự thật không, chứ không thì hắn còn tưởng mình đang nằm mơ.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Ngươi đừng kích động, bây giờ người biết chuyện chỉ có bà nội của ngươi, ngươi, ta và phụ thân của ta, muội muội của ta, cộng thêm Vi Sinh Thiên Lan, ngay cả Khinh Ngữ cũng không biết chuyện.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Khinh Ngữ cũng không biết? Giấu sâu thật.

- Đúng rồi, ngươi có biết là trước khi hắn phá kiếp tuyệt đối không thể rút ra Độc Long Thứ không? Nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Lý Thiên Mệnh lắc đầu, nói:

- Không biết.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Bây giờ biết là được. Nói thật, ngươi hủy bỏ hôn ước của Lý Kim Xán và cứu Khinh Ngữ từ tay Vũ Văn gia, hai lần này đã giúp đỡ hắn. Lý Vô Địch chắc chắn xem ngươi như nhi tử ruột rồi.

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Phải xem hắn có bản lĩnh gì không đã, nếu chỉ là phét lác thì ta không nhận làm nghĩa phụ.

Diệp Thiếu Khanh cười phẩy quạt:

- Ha ha.

Diệp Thiếu Khanh nói nhỏ vào tai Lý Thiên Mệnh:

- Lần này ngươi cướp lại Đông Hoàng Kiếm là lập công lao to lớn đối với nguyên Đông Hoàng tông. Trước đây Thánh Hoàng nắm giữ Đông Hoàng Kiếm, Thánh Hoàng và Đông Hoàng Kiếm như hình với bóng mấy chục năm, sớm có thể phát huy ra uy lực khủng bố của thanh kiếm. Ngươi cướp đi Đông Hoàng Kiếm tương đương với suy yếu sức chiến đấu của Thánh Hoàng. Chờ ngày lão tử của ngươi phá kiếp ra thì ta sẽ đưa Đông Hoàng Kiếm cho hắn, nếu hắn có thể khống chế đến trình độ như Thánh Hoàng thì thực lực tổng thể nguyên tông môn chúng ta sẽ tăng mảng lớn. Cho nên, tiểu tử, tuy ngươi trẻ tuổi nhưng đã ảnh hưởng đại cuộc sống chết của Đông Hoàng Cảnh, về mặt này thì vi sư thật sự bội phục ngươi.

Diệp Thiếu Khanh không chút keo kiệt lời khích lệ.

Lý Thiên Mệnh không ngờ mình cướp lại Đông Hoàng Kiếm có thể mang đến hy vọng lớn như vậy cho tông môn, tương đương với lại lần nữa trợ giúp Lý Vô Địch.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh thật sự nhìn thấy hy vọng sống sót của Đông Hoàng tông.

Trong lòng hắn rực cháy ngọn lửa chiến đấu nhiệt huyết vô tận, trong lòng thầm cảm ơn.

Từ khi đi vào Đông Hoàng tông, hắn có thể vươn lên nhanh như vậy là nhờ Lý Vô Địch cống hiến vô tư và sự che chở cẩn thận của Diệp Thiếu Khanh.

Không có Côn Bằng Thánh Ấn, mộ của Lý Thần Tiêu, Thái Nhất Tháp của thánh tộc Lý thị thì Lý Thiên Mệnh đã bị Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp đánh gục, không bắt kịp tiết tấu, sau đó chết trong kiếp nạn.

Hiện giờ Lý Thiên Mệnh có thể giữ tốc độ tu hành nhanh hơn tốc độ già cả đều nhờ vào mộ của Lý Thần Tiêu và Thái Nhất Tháp.

Đặc biệt là Thái Nhất Tháp, nếu không có Diệp Thiếu Khanh sắp xếp thì Lý Thiên Mệnh không có cả cơ hội tham gia tranh phong Thái Nhất Tháp.

Từ đệ tử ngoại môn bò lên, nói dễ hơn làm.

Bây giờ khát vọng lớn nhất của Lý Thiên Mệnh là Lý Vô Địch hoàn thành bước cuối cùng, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

Hy vọng hắn vất vả cướp lại Đông Hoàng Kiếm có thể giúp Đông Hoàng tông và thánh tộc Lý thị sống sót trong cuộc nghiền áp của Thánh Thiên Phủ.

- Sinh mệnh không ngừng, chiến đấu không nghỉ!

Bình Luận (0)
Comment