Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484 - Ám Ảnh Của Vũ Văn Thái Cực

Chương 484 - Ám ảnh của Vũ Văn Thái Cực
Chương 484 - Ám ảnh của Vũ Văn Thái Cực

Nếu trận đại chiến tông môn ập đến, Lý Thiên Mệnh đã sẵn sàng chém giết sống chết.

Đó sẽ không còn là thiên tài tranh phong, đối thủ của hắn không phải thiên tài nào mà là Ngự Thú Sư chém giết trên chiến trường sống chết, có lẽ lớn hơn hắn mấy chục tuổi.

Cuộc chiến tông môn, cái gọi là thiên tài mang đến tác dụng rất nhỏ bé.

Tuy Lý Thiên Mệnh đã lấy về Đông Hoàng Kiếm, nhưng hắn càng muốn tử chiến đến cùng, giữ gìn Đông Hoàng tông, bảo vệ thánh tộc Lý thị!

Chớp mắt đã qua nửa ngày, còn một phần ba chặng đường là về Đông Hoàng tông.

Mong ngóng về nhà.

Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh ngồi ở phần đầu Phong Vân Thần Hạc, đưa mắt nhìn phương xa.

Đột nhiên có một tông lão cao lớn đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Khanh, nói:

- Thiếu Khanh, sao không thừa dịp nghiên cứu Đông Hoàng Kiếm? Ta nghĩ lần này trở lại chắc chắn Vũ Văn Thái Cực đã thiết lập mai phục cướp giật, tranh thủ cảm ngộ nhiều chút không chừng có thể tăng mạnh sức chiến đấu tổng thể của chúng ta.

Y là tông lão thứ sáu, Triệu Chi Uyên.

Diệp Thiếu Khanh nhìn đám người Hoàng Phủ Phong Vân, nói:

- Mười vị tông lão ở lại giữ nhà hồi sáng truyền tin nói Vũ Văn Thái Cực không có động tĩnh, sau khi chúng ta quay về có tổng cộng hai mươi lăm người, hắn không cướp giật được.

Hoàng Phủ Phong Vân nói:

- Dựa vào tám người nhóm Vũ Văn Thái Cực mà muốn cướp Đông Hoàng Kiếm không khác nào nằm mơ. Cứ làm theo sắp xếp lúc trước, sau khi trở lại chúng ta mở ra kết giới Đông Hoàng Vạn Sơn, Thiếu Khanh bắt đầu ngộ kiếm. Đừng để Vũ Văn Thái Cực tìm ra cơ hội là được.

Mọi người gật đầu.

Nhiều người giữ Đông Hoàng Kiếm thì vấn đề không lớn, dù sao Đông Hoàng Kiếm nằm trong tay Diệp Thiếu Khanh, thực lực của Vũ Văn Thái Cực mạnh đến đâu mà muốn cướp giật cũng khó như lên trời.

Triệu Chi Uyên cảm khái nói:

- Đông Hoàng Kiếm, ta chỉ xem trong sách, chưa từng sờ vào. Thiếu khanh, thừa dịp chưa về Đông Hoàng tông hãy lấy ra cho mọi người xem thử? Đây là vật thần do tổ tiên đời thứ nhất mang về từ Cổ Chi Thần quốc, là ước mơ và dấu ấn của tất cả người Đông Hoàng tông chúng ta.

Diệp Thiếu Khanh cười gật đầu, nói:

- Được thôi.

Diệp Thiếu Khanh định lấy Đông Hoàng Kiếm ra khỏi nhẫn tu di, nhưng cuối cùng ngừng lại, liếc qua Triệu Chi Uyên:

- Mà thôi, để bảo hiểm đành xin lỗi các vị, không phải ta không muốn lấy ra mà vì Đông Hoàng Kiếm quá quan trọng, ta sợ xảy ra sai sót.

Triệu Chi Uyên ngây ra, bỗng tức giận hỏi:

- Ý của ngươi là sao? Nghi ngờ ta muốn cướp Đông Hoàng Kiếm à?

Diệp Thiếu Khanh giật mình sửng sốt.

- Ngươi dám nhục nhã ta, như vậy, muốn chết!!!

Triệu Chi Uyên bỗng tung nắm đấm, đó là cú đấm của cảnh giới Thánh, có thể tưởng tượng uy lực dữ dội cỡ nào.

Vào phút chỉ mành treo chuông, Diệp Thiếu Khanh kéo Lý Thiên Mệnh lùi nhanh né thoát cú đấm.

Nhưng Triệu Chi Uyên xông lên, lửa giận ngút trời đấm vào Phong Vân Thần Hạc ở dưới chân.

Phong Vân Thần Hạc phát ra tiếng hét.

Oong!

Trong phút chốc trời đất quay cuồng, mọi người đang ở trên cao bị ném xuống đất.

Phong Vân Thần Hạc đột nhiên bị Triệu Chi Uyên đấm một cú đương nhiên không chịu nổi.

Đang lúc bay nhanh, động tác nhỏ của Phong Vân Thần Hạc đều có thể khiến người trên lưng nó văng ra, càng không nói đến nó bị đấm xoay tròn mấy vòng trong mây mù.

Bao gồm Lý Thiên Mệnh, mọi người như thiên thạch rớt xuống đất.

Nhưng dù rơi từ độ cao mấy ngàn thước thì với thực lực cảnh giới Thánh của họ vẫn vững vàng rơi xuống đất.

Lý Thiên Mệnh được mấy tông lão bao bọc, có người đỡ Thượng Quan Vân Phong và Triệu Lăng Châu nên cơ bản đều bình yên.

Nhưng mấu chốt là tông lão Triệu Chi Uyên và thú bản mệnh Thông Tí Hắc Ma Viên của gã rơi xuống đất lập tức như hóa điên nhào lên tấn công Diệp Thiếu Khanh.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Thông Tí Hắc Ma Viên to lớn lao vào đánh với Thanh Huyền Bích Hỏa Long của Diệp Thiếu Khanh.

Hoàng Phủ Phong Vân giật mình quát hỏi:

- Triệu Chi Uyên, ngươi điên rồi sao? Ngươi định cướp giật Đông Hoàng Kiếm? Có lợi gì cho ngươi?

- Đừng hỏi, chắc chắn là được Vũ Văn Thái Cực cho chỗ tốt.

Diệp Thiếu Khanh không lấy Đông Hoàng Kiếm ra đối chiến.

Trong khi Diệp Thiếu Khanh nói chuyện thì Diệp Thanh và mấy tông lão khác xúm lại, bao vây Triệu Chi Uyên kín kẽ.

- Triệu Chi Uyên, ngươi cần gì như vậy? Bây giờ chúng ta có kỳ tài như thiếu tông chủ, Đông Hoàng Kiếm lại nằm trong tay, ngươi cần gì quấy rối?

- Đúng rồi đấy lão Triệu, nhiều năm như vậy, đừng hồ đồ.

Diệp Thanh và Triệu Chi Uyên là bạn cùng lứa, quan hệ khá tốt, nên lúc này người khó tin nhất là y.

Hoàng Phủ Phong Vân tức giận nói:

- Dừng tay đi! Triệu Chi Uyên, ngươi nói xem Vũ Văn Thái Cực cho ngươi chỗ tốt gì để ngươi bán mạng cho hắn vào lúc như thế này?

Triệu Chi Uyên không nói một lời, dốc hết sức ra, mặc kệ tông lão nào ngăn cản thì y vẫn chỉ nhằm vào một mình Diệp Thiếu Khanh.

- Gia gia, có phải bị nóng đầu rồi không?

Cảnh này phát sinh, người khó chịu nhất là Triệu Lăng Châu.

Triệu Lăng Châu như đứa ngốc trân trân nhìn Triệu Chi Uyên, đây là người mà gã từ nhỏ đã tôn sùng, kính nể sao?

Mặc kệ người khác chất vấn cỡ nào thì Triệu Chi Uyên chỉ chăm chăm truy sát Diệp Thiếu Khanh, bất chấp sống chết.

Lý Thiên Mệnh nheo mắt khó hiểu nhìn cảnh này:

- Lẽ nào y không biết mình không thể nào thành công?

Nói thật thì bây giờ Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh được tông lão bao vây, đừng nói Triệu Chi Uyên, dù y là Vũ Văn Thái Cực cũng không thể cướp đi Đông Hoàng Kiếm.

Lý Thiên Mệnh không hiểu nổi tại sao tông lão sảng khoái, phóng khoáng trong ấn tượng của mình đột ngột như thay đổi thành người khác.

- Đừng nói là Đông Hoàng Kiếm, y thậm chí không đụng vào mình được.

Mấy tông lão Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù vây quanh Lý Thiên Mệnh, ưu tiên bảo vệ hắn.

- Khoan!

Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác da đầu tê dại.

Hắn càng nhìn càng thấy Triệu Chi Uyên có vấn đề, cách y cướp kiếm rất ngu, chắc chắn không thành công.

Nếu Triệu Chi Uyên muốn cướp thì nên chọn cách kín đáo một chút chứ?

Bây giờ nhìn sao cũng giống như hấp dẫn người khác chú ý.

Không ai biết Vũ Văn Thái Cực hứa cho bọn họ chỗ tốt gì, nhưng Lý Thiên Mệnh lập tức nhận ra vấn đề khác.

Có khi nào còn người khác giống như Triệu Chi Uyên không?

Khi Lý Thiên Mệnh nhận ra vấn đề này thì nguy hiểm lập tức buông xuống.

Nguy hiểm đến từ chỗ cách hắn chưa đến nửa thước, Lý Thiên Mệnh làm cách nào ứng đối được?

Hơn nữa người ra tay với hắn là nhân vật tu luyện cảnh giới Thánh trên trăm năm, người mà Lý Thiên Mệnh không ngờ tới.

Đó là tông lão thứ bốn, Thượng Quan Tĩnh Thù!

Một nhân vật thuộc lớp bà cố, nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Thiên Mệnh.

Trong tích tắc, năm ngón tay của bà bóp cổ Lý Thiên Mệnh.

Giọng nói lạnh lùng khàn khàn của bà vang bên tai Lý Thiên Mệnh, giây phút đó thiên địa rét buốt:

- Đừng nhúc nhích!

Thượng Quan Tĩnh Thù!

Bà và Hoàng Phủ Phong Vân quen biết lâu năm, cho đến nay là bà lão hiền hòa.

Bà đặc biệt chăm sóc Lý Thiên Mệnh, lúc trước cũng là bà và Hoàng Phủ Phong Vân dẫn đầu bảo vệ hắn sau khi hắn giết Vũ Văn Thần Đô.

Lý Thiên Mệnh nghi ngờ bất cứ ai, nhưng Thượng Quan Tĩnh Thù và Hoàng Phủ Phong Vân cho hắn cảm giác an toàn, nên bị hắn bỏ qua.

Buồn cười là móng tay của bà lão khoảnh khắc đâm vào cổ của hắn.

Hiển nhiên đối với lão quái vật cảnh giới Thánh thì chỉ cần một tích tắc là có thể bứt đầu của Lý Thiên Mệnh xuống.

Sự sống chết của hắn hoàn toàn bị Thượng Quan Tĩnh Thù kiểm soát.

Bình Luận (0)
Comment