Nhiều người không ngờ đến điều này, bao gồm Hoàng Phủ Phong Vân cũng sững sờ.
- Tĩnh Thù lão muội, sao ngươi . . .
Trong ánh mắt khó tin của Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù xách Lý Thiên Mệnh lùi ra vòng vây.
Nhóm tông lão nhìn cảnh tượng khiến họ ngẩn ngơ, không ai dám nhúc nhích.
- Thượng Quan Tĩnh Thù, sao ngươi cũng nổi điên?
Đám tông lão bỗng cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Đông Hoàng tông vốn đối mặt chiến tranh sống chết, chuẩn bị trở về sẵn sàng đánh nhau thì giữa đường gặp phản bội.
Làm nhân vật số hai trong tông lão, trưởng bối như Thượng Quan Tĩnh Thù mà thừa dịp loạn bắt cóc Lý Thiên Mệnh.
Hoặc nên nói đây là mưu kế đã được họ bàn bạc sẵn, tuyệt đối không phá giải được.
Trước tiên để Triệu Chi Uyên không đầu óc gây rối loạn, buộc Diệp Thiếu Khanh rời đi, khiến Thượng Quan Tĩnh Thù và Hoàng Phủ Phong Vân có cơ hội bảo vệ Lý Thiên Mệnh.
Khi mọi người đặt chú ý vào Đông Hoàng Kiếm trong tay Diệp Thiếu Khanh và Triệu Chi Uyên thì Thượng Quan Tĩnh Thù bắt cóc Lý Thiên Mệnh dễ như trở bàn tay.
Mưu kế này kín không kẽ hở, không sai sót.
Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan rất lớn đến biểu hiện thường ngày của Thượng Quan Tĩnh Thù, có ai ngờ nhân vật như bà sẽ xằng bậy như vậy.
Hoàng Phủ Phong Vân ngây ra.
Hai người trò chuyện nhiều nhất, làm bằng hữu thân thiết trên trăm năm, cũng vì vậy nên càng không có chút cảnh giác với bà.
Thượng Quan Vân Phong cũng vậy.
Thượng Quan Vân Phong và Triệu Lăng Châu ngơ ngác nhìn cảnh tượng phát sinh.
Thượng Quan Vân Phong không tin nổi vào mắt của mình:
- Bà cố, bà đang đùa phải không?
Tiếc rằng không ai quan tâm Thượng Quan Vân Phong, mắt Thượng Quan Tĩnh Thù lạnh như băng liếc hướng Diệp Thiếu Khanh:
- Đừng nói nhảm nhiều với ta, giao Đông Hoàng Kiếm cho Triệu Chi Uyên, nếu không ta sẽ giết Lý Thiên Mệnh.
Hoàng Phủ Phong Vân phản ứng lại, vội vàng nói:
- Tuyệt đối đừng xúc động! Tĩnh Thù, ngươi có gì khó xử phải không? Có phải bị Vũ Văn Thái Cực nắm điểm yếu nào không? Ngươi hãy nói rõ với chúng ta, chúng ta cùng nhau trợ giúp ngươi!
Phập!
Móng tay của Thượng Quan Tĩnh Thù đâm sâu vào cổ Lý Thiên Mệnh, sắc nhọn đâm vào như năm thanh kiếm ghim vào cổ, mùi vị đó chắc chắn đau đớn không sống nổi.
Trong khoảnh khắc, khó thở nổi.
Mọi người hết hồn, vội hét to:
- Đừng!
Lý Thiên Mệnh không muốn Diệp Thiếu Khanh đưa Đông Hoàng Kiếm cho Lý Vô Địch, nhưng xem tình huống trước mắt thì đối phương đã làm đến bước này, tuyệt đối không phải giỡn chơi.
Giọng của Thượng Quan Tĩnh Thù thê lương cực kỳ hung ác:
- Diệp Thiếu Khanh, đừng ép ta! Lập tức, nhanh!
Bọn họ đều là người trải qua sóng gió, khi đã quyết định một việc thì tuyệt đối không do dự nữa.
Giây phút đó cổ đau nhói, ánh sáng của Thái Nhất Tháp cũng không ngăn được, ngón tay của bà đâm vào ít nhất sâu trên 1cm, hơn nữa là năm đầu ngón tay.
Mắt Diệp Thiếu Khanh sáng rực nhìn cảnh này, ngọn lửa màu xanh rực cháy.
- Thả tay ra.
Khi mọi người còn chưa quyết định thì Diệp Thiếu Khanh trực tiếp lấy ra Đông Hoàng Kiếm.
Triệu Chi Uyên thừa dịp cướp lấy, không nói lời nào xoay người đi.
- Đừng đuổi theo, cho hắn đi nửa canh giờ rồi ta thả Lý Thiên Mệnh, ta sẽ không giết hắn, yên tâm đi
Khoảnh khắc Triệu Chi Uyên cướp lấy Đông Hoàng Kiếm, trên mặt Thượng Quan Tĩnh Thù chảy hai hàng lệ.
Thượng Quan Tĩnh Thù thả lỏng tay, ngón tay rời khỏi cần cổ Lý Thiên Mệnh nhưng vẫn khống chế hắn ở bên cạnh bà, cho Triệu Chi Uyên đi trước nửa canh giờ.
Mãi khi nào y đưa Đông Hoàng Kiếm vào tay Vũ Văn Thái Cực mới thôi.
Nhìn hai hàng lệ thì biết Thượng Quan Tĩnh Thù cũng thân bất do kỷ, ít nhất bà sẽ làm theo hứa hẹn giữ mạng sống của Lý Thiên Mệnh.
Thượng Quan Tĩnh Thù lại nhấn mạnh:
- Không ai được đuổi theo!
Hiển nhiên nếu có người đuổi theo thì bà sẽ lại khống chế sống chết của Lý Thiên Mệnh.
Nhiều tông lão hừng hực lửa giận.
Mắt Hoàng Phủ Phong Vân đỏ ngầu, tức hộc máu:
- Tĩnh Thù, ngươi hồ đồ quá!
Thượng Quan Tĩnh Thù cắn chặt răng, không nói chuyện, nhưng còn chảy nước mắt.
Diệp Thiếu Khanh tức giận cười gằn:
- Thượng Quan tông lão, hãy nói ra đi, cho chúng ta được kiến thức Vũ Văn Thái Cực làm sao xoay người được, chúng ta không hiểu rõ.
Giữa Đông Hoàng Kiếm và Lý Thiên Mệnh, Diệp Thiếu Khanh không chút do dự chọn hắn.
Biến cố này đả kích quá lớn đến họ.
- Đúng vậy! Nếu đã làm rồi thì đừng giấu giếm nữa!
Trong ánh mắt tức giận, bất đắc dĩ của họ, Thượng Quan Tĩnh Thù khẽ thở dài:
- Thiếu Khanh, ngươi không đấu lại Vũ Văn Thái Cực, hắn chẳng những có thực lực mà còn có tâm kế và mưu kế. Ngay từ đầu hắn đã để lại nhiều hậu chiêu, sai lầm duy nhất của hắn có lẽ là để Thiên Mệnh giết Thần Đô. Nhưng hắn đã trải nhiều bước đi, đâu dễ thua như vậy?
Thượng Quan Tĩnh Thù khóc nói:
- Ví dụ như ta và Triệu Chi Uyên đều trúng Minh Yểm Hoa Độc mà hắn điều chế từ sách cổ, chỉ có hắn mới có thuốc giải, khiến chúng ta hoàn toàn giải thoát. Nếu không thì chúng ta suốt đời suốt kiếp bị kịch độc đốt tim hành hạ, các ngươi nói xem ta có lựa chọn khác không?
- Minh Yểm Hoa Độc! Minh Yểm Hoa là Linh Túy có hơn ba mươi sợi thánh thiên văn nhỉ?
- Ta có nghe nói về loại độc này, đúng là kỳ vật hành hạ người nhất trong lịch sử, lúc phát tác trái tim như bị lửa cháy, đốt nội tạng và cốt tủy, chỉ có người chế tác mới giải được.
Giờ thì họ đã biết mình thua vào đâu.
Đã đánh giá thấp sự độc ác và mưu kế của Vũ Văn Thái Cực.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Thiếu Khanh, ngươi buông bỏ đi, Diệp gia các ngươi không đấu lại Vũ Văn Thái Cực đâu. Đông Hoàng Kiếm vào tay của hắn càng có thể bảo vệ Đông Hoàng tông chúng ta hơn. Thánh tộc Lý thị đã là quá khứ, nếu ngươi muốn bảo vệ thiếu tông chủ thì bắt đầu từ bây giờ hãy dẫn hắn cao bay xa chạy!
Nghe câu nói này, đám tông lão im lặng.
Vì Thượng Quan Tĩnh Thù nói đúng, nếu Vũ Văn Thái Cực khống chế Đông Hoàng Kiếm thì Đông Hoàng tông có hy vọng sống sót hơn.
- Vũ Văn Thái Cực sẽ không thua. Để ta nói cho ngươi và Thiên Mệnh biết chuyện càng đáng sợ hơn. Ví dụ như hôm nay ta và Triệu Chi Uyên không thể không cướp giật Đông Hoàng Kiếm, bán mạng cho Vũ Văn Thái Cực. Nhưng nhiều tông lão có mặt ở đây, ngươi làm sao biết còn ai đang ẩn núp không? Bọn họ bị Vũ Văn Thái Cực khống chế chặt chẽ, rồi một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên cho các ngươi một kích trí mệnh. Ta cũng không biết những người đó là ai, thủ đoạn và mưu kế của hắn vượt sức tưởng tượng của các ngươi. Cho nên hãy chạy đi, nhận thua đi!
- Tĩnh Thù, câm miệng đi, đừng nói chuyện giật gân. Ngươi bị hắn hù sợ mất hồn vía nhưng đừng vu hãm người khác!
Ánh mắt Hoàng Phủ Phong Vân buồn bã nhìn phương hướng Triệu Chi Uyên đi khuất, giờ có đuổi theo cũng không kịp, sao có thể cướp lại Đông Hoàng Kiếm?
Ít nhất những tông lão có mặt không ai đuổi theo.
Thời gian tiếp theo rất khó khăn, Thượng Quan Tĩnh Thù không thả lỏng chút nào, mang Lý Thiên Mệnh đứng thật xa.
Sắc mặt Thượng Quan Tĩnh Thù buồn bã thê lương nói:
- Hài tử, rất xin lỗi, ngươi để Thanh Long Diệp gia mang ngươi cao bay xa chạy, rời khỏi Đông Hoàng Cảnh đi. Với thiên phú của ngươi, có ngày sẽ có thể trở về đối phó Vũ Văn Thái Cực, cướp lại Đông Hoàng Kiếm, khi đó hãy phục hưng thánh tộc Lý thị.
Nghe ra được những gì Thượng Quan Tĩnh Thù làm hôm nay thật sự vì thân bất do kỷ.