Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thượng tông lão chắc chắn Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm có thể chống đỡ công kích của ba đại tông môn Thánh Thiên Phủ?
Thoạt trông Lý Thiên Mệnh không hoảng loạn, mất bình tĩnh.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Ít nhất có hy vọng lớn hơn sư tôn của ngươi một chút, Đông Hoàng tông hiện tại không có ai thích hợp hơn Vũ Văn Thái Cực.
Lý Thiên Mệnh không thể nói chuyện Lý Vô Địch cho bà biết, chứ không thì có lẽ bà sẽ hối hận.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nếu hắn đầu vào Thánh Thiên Phủ, ra tay với người mình thì sao?
- Vậy thì ngươi quá coi thường hắn, ta hiểu biết hắn nhiều năm, trên thế giới này không ai có thể khiến hắn quỳ xuống, Thánh Hoàng cũng không được. Hơn nữa mười năm sắp tới sẽ từ hắn khống chế Đông Hoàng Kiếm.
Quy tắc của cuộc chiến Cảnh Vực là Đông Hoàng tông cướp được Đông Hoàng Kiếm, nhưng Cổ Chi Thần quốc không yêu cầu người nào trong tông môn được dùng.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, hắn nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Khanh và Diệp Thanh, sắc mặt hai người nghiêm túc, lạnh lẽo.
- Trước khi đi Thánh Thiên Phủ có suy nghĩ nhiều thủ đoạn của Vũ Văn Thái Cực, nhưng không ngờ trong tông lão có nội gián, còn không chỉ một người, càng không ngờ là Thượng Quan Tĩnh Thù!
Khi đó Lý Thiên Mệnh bản năng đến gần Thượng Quan Tĩnh Thù và Hoàng Phủ Phong Vân.
- Đương nhiên, cũng vì áp lực từ Thánh Thiên Phủ làm phân tán sức chú ý của chúng ta, khiến mọi người bỏ qua Vũ Văn Thái Cực!
Cứ như thế bỏ qua Đông Hoàng Kiếm, để gian kế của tiểu nhân thành công, nói thật thì Lý Thiên Mệnh hay Diệp Thiếu Khanh đều cực kỳ không cam lòng.
Nửa canh giờ trôi qua, Thượng Quan Tĩnh Thù quả nhiên thả Lý Thiên Mệnh ra.
Tiếc rằng, đối với người phản bội như Thượng Quan Tĩnh Thù, đám tông lão Hoàng Phủ Phong Vân mắng cả buổi nhưng không làm động tác gì.
Hoàng Phủ Phong Vân điều khiển Phong Vân Thần Hạc bay nhanh hết sức, chắc còn ôm hy vọng thử xem có đuổi kịp Triệu Chi Uyên được không.
Lý Thiên Mệnh cùng phụ tử Diệp Thiếu Khanh ngồi trên Thanh Huyền Bích Hỏa Long cũng bay nhanh trên trời, không phải nghi ngờ các tông lão mà vì tình huống hiện tại rất phức tạp, những tông lão trở nên khó khiến người tin tưởng.
Tiếp theo bọn họ sẽ chiến vì bảo vệ Đông Hoàng tông, nhưng ủng hộ Vũ Văn Thái Cực hay Lý Thiên Mệnh thì đều có đáp án trong tim họ.
Dù sao Đông Hoàng Kiếm không nằm trong tay Diệp Thiếu Khanh.
Hoàng Phủ Phong Vân khuyến cáo:
- Thiếu Khanh, các ngươi trực tiếp đi đi!
Khi trở lại Đông Hoàng tông thì lão cũng khó khống chế cục diện.
Diệp Thiếu Khanh trầm giọng nói:
- Dù Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm cũng cần thời gian khống chế, ta có đi cũng phải trở lại Đông Hoàng tông đưa người đi.
Thanh Long Diệp gia và Lý Khinh Ngữ còn ở Đông Hoàng tông, sao họ có thể đi như vậy được.
Lý Thiên Mệnh thấy nỗi lòng Diệp Thiếu Khanh khó chịu, vội khuyên nhủ:
- Sư tôn, thủ đoạn của đối phương quá sâu, Thượng Quan tông lão diễn quá giỏi, chuyện này không còn cách nào khác, sư tôn đừng tự trách.
Diệp Thiếu Khanh khẽ thở dài:
- Không phải tự trách, xảy ra chuyện như vậy là trách nhiệm của ta, không có mặt mũi gặp phụ thân của ngươi.
Diệp Thanh cắn răng nói:
- Đừng nói là ngươi, ta cũng không đề phòng, nhiều năm qua Thượng Quan Tĩnh Thù luôn là người tốt, dốc hết sức vì tông môn, vô tư hiến dâng, ai mà ngờ được nàng sẽ làm như thế?
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thật ra tự trách cũng vô dụng, vấn đề là tiếp theo chúng ta làm sao đây?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Vũ Văn Thái Cực khống chế Đông Hoàng Kiếm thì cứ để hắn đối kháng Thánh Thiên Phủ, chờ xem hắn có bản lĩnh đó hay không. Sau khi chúng ta trở lại lập tức mang tộc nhân rời khỏi Đông Hoàng tông, nhưng không đi xa, ở gần tông môn chờ phụ thân của ngươi phá kiếp trong đất tổ Lý thị rồi bàn bạc tiếp. Dù sao hắn cũng không biết đến lúc đó mình sẽ có thực lực thế nào.
Diệp Thanh nói:
- Đúng vậy! Đành làm vậy, kẻ thù của Vũ Văn Thái Cực chỉ có Thiên Mệnh. Dù sao đại chiến sắp đến trước mắt, hắn cần lực lượng của mỗi tông lão. Nhóm Hoàng Phủ Phong Vân không lo bị nhằm vào, còn chúng ta chỉ có thể đi trước.
Hèn gì Vũ Văn Thái Cực sắp lấy được Đông Hoàng Kiếm mà họ còn dám trực tiếp trở về.
Đông Hoàng tông vốn thế đơn sức mỏng, giờ mất một Diệp gia, phỏng chừng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Kết giới Đông Hoàng Vạn Sơn cần nhiều cường giả chống đỡ.
Vào phút sống còn sống chết của tông môn, Vũ Văn Thái Cực tự nhiên sẽ không tính nợ cũ với đám tông lão, bắt họ nhận sai, y cần tiếp tục trọng dụng họ.
Nhưng về sau muốn lấy Đông Hoàng Kiếm từ tay Vũ Văn Thái Cực sẽ khó khăn.
- Tiếp theo chờ xem phụ thân của ngươi!
Mắt Diệp Thiếu Khanh dâng lên kiếm ý nhìn Đông Hoàng quần sơn phương xa.
. . .
Không lâu sau, Phong Vân Thần Hạc và Thanh Huyền Bích Hỏa Long cùng về Đông Hoàng quần sơn.
Còn mười vị tông lão đóng giữ ở Tùy Duyên phong.
Trừ Triệu Chi Uyên ra, mười bốn vị tông lão về nhà đầu tiên là đến Tùy Duyên phong gặp mười vị Tông Lão Hội.
- Chuyện gì xảy ra? Triệu Chi Uyên trở về trước, trực tiếp đưa Đông Hoàng Kiếm cho Vũ Văn Thái Cực, bây giờ rắc rối to!
Mười vị tông lão sốt ruột như sôi chảo dầu, rốt cuộc chờ nhóm người Lý Thiên Mệnh trở về.
- Sau đó thì sao?
- Đoàn người Vũ Văn Thái Cực trực tiếp rời khỏi tông môn, phỏng chừng tìm chỗ ẩn khuất tham ngộ Đông Hoàng Kiếm.
Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:
- Tất cả đều đi?
- Đúng rồi, chắc sợ khi Vũ Văn Thái Cực ngộ kiếm bị các ngươi đi cướp lại, bảy người cộng thêm Triệu Chi Uyên hộ pháp cho hắn.
- Trước khi đi hắn còn nói chúng ta phải giữ Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh lại, nếu không chờ hắn trở về thì mười người chúng ta đều phải chết!
Khi nói chuyện, trong mắt họ rối rắm mà run sợ, nhưng mắt lóe tia sáng lạnh lẽo nhìn Lý Thiên Mệnh và Diệp Thiếu Khanh.
Quả nhiên, bọn họ đều là ngọn cỏ đầu tường, hoàn toàn không đáng tin cậy.
Nỗi sợ với Đông Hoàng Kiếm lại buông xuống.
- Ài, chúng ta hoàn toàn không đoán được thiếu tông chủ có thể cướp lấy Đông Hoàng Kiếm, càng không ngờ các ngươi không giữ được Đông Hoàng Kiếm!
- Vả lại Triệu Chi Uyên mạnh vậy sao? Trực tiếp cướp đi Đông Hoàng Kiếm?
Mười vị tông lão nóng ruột nóng gan, không hiểu nổi. Bọn họ không muốn bao vây Lý Thiên Mệnh, nhưng không có cách nào.
Thượng Quan Tĩnh Thù đứng ra, ngay thẳng nói:
- Là ta kìm giữ mạng sống của thiếu tông chủ, để Triệu Chi Uyên mang Đông Hoàng Kiếm về cho Vũ Văn Thái Cực.
Mọi người xoe tròn mắt nhìn bà:
- Tại sao?
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Đừng hỏi, ta có điểm yếu ở trong tay hắn, ta không tin các ngươi không có.
- Chúng ta đương nhiên không có!
- Thượng Quan tông lão, ngươi thật hồ đồ!
- Làm tiền bối mà ngươi . . . uổng cho Diệp Thiếu Khanh, thiếu tông chủ tin tưởng ngươi như vậy.
Chuyện đã xảy ra, bọn họ chỉ có thể thở dài nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Mới rồi nghe Triệu Chi Uyên nói thiếu tông chủ ở trong cuộc chiến Cảnh Vực liên tục đánh bại bảy Thánh Thiên Tử còn giết Lang Thiên Tử, nghịch thiên nguyên Đông Hoàng Cảnh, bây giờ đáng tiếc . . .
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Không cần tiếc, ta làm chủ, để thiếu tông chủ và Thanh Long Diệp gia đi.
Nhóm tông lão mắt nóng cháy nhìn bà:
- Thượng Quan tông lão có chắc không? Vũ Văn Thái Cực đã nói ai thả người thì kẻ đó phải chết!
- Vậy thì để ta chết, nhưng không cần hắn giết, tiếp theo đại quân của ba đại tông môn giết tới, ta hy vọng cống hiến sức mạnh cuối cùng cho tông môn, chết cũng không tiếc. Nhưng ta vẫn muốn nói một câu, đưa Đông Hoàng Kiếm cho Vũ Văn Thái Cực là cách duy nhất để Đông Hoàng tông chúng ta có thể sống tiếp!
Thượng Quan Tĩnh Thù nói những lời này là cho Lý Thiên Mệnh và Thanh Long Diệp gia nghe.