Hoàng Phủ Phong Vân đứng ra nói:
- Các vị yên tâm, các người không đi Thánh Thiên Phủ nên không biết quyết tâm của đối phương, lần này Thánh Thiên Phủ tuyệt đối sẽ san bằng Đông Hoàng quần sơn mới chịu bỏ qua. Ta cũng ở đây làm chủ, để thiếu tông chủ và Thanh Long Diệp gia đi. Còn chuyện mạng sống thì mọi người đừng để ý quá, nếu Vũ Văn Thái Cực có thể cho Đông Hoàng tông sống sót thì mặc hắn chém đầu của ta xuống.
Hiện giờ tông môn sống còn sống chết, khác với thế cuộc trước kia.
Bọn họ đời đời là thành viên của Đông Hoàng tông, mỗi gia tộc đều truyền thừa mấy ngàn năm, đặc biệt những người lớn tuổi như họ có tình cảm sâu đậm với Đông Hoàng tông nhất.
Bọn họ từng sợ hãi Vũ Văn Thái Cực lấy được Đông Hoàng Kiếm thì e ngại bị nhằm vào, khiến truyền thừa mấy ngàn năm của gia tộc đứt đoạn, con cháu gặp họa.
Bây giờ Đông Hoàng tông đối mặt đường cùng sống chết rồi, nếu thua trận chiến tranh này thì không riêng gì con cháu gặp họa.
Lúc trước sợ chết trong nội đấu tông môn, gia tộc từ nay tầm thường, còn bây giờ thì tất cả ở trên một chiếc thuyền, lật thuyền là chết hết.
Đây là quê hương cuối cùng, bàn gì đến truyền thừa gia tộc nữa.
- Để thiếu tông chủ đi, chừa hy vọng cuối cùng cho Đông Hoàng tông và thánh tộc Lý thị. Nếu Đông Hoàng tông bị hủy diệt thì đám quỷ già có tội chúng ta ở dưới chín suối còn có hy vọng. Chờ có ngày thiếu tông chủ trở thành cường giả tuyệt thế, đạp diệt Thánh Thiên Phủ, phục hưng thánh tộc Lý thị, phục hưng Đông Hoàng tông!
Hoàng Phủ Phong Vân nói câu này đã chảy nước mắt.
Thượng Quan Tĩnh Thù cũng khóc nói:
- Thiếu tông chủ, đi đi, hôm nay ta cướp đi Đông Hoàng Kiếm đúng là có lỗi với ngươi, nhưng ta cũng muốn chừa cho thiếu tông chủ con đường sống. Sống chết hung hiểm, đừng ở lại Đông Hoàng tông.
Có lẽ giờ phút này bọn họ không phải người tham sống sợ chết.
Quả nhiên, tính người rất phức tạp.
Bọn họ không phải người tốt, cũng không phải người xấu.
Bọn họ trân trọng gia tộc của mình, cũng sẵn lòng sống còn với tông môn.
Từ bọn họ dẫn đầu, hơn hai mươi vị tông lão dần thống nhất suy nghĩ.
Còn lại mười vị tông lão biết tình hình trước mắt nghiêm túc, sống chết cá nhân, hưng thịnh của gia tộc đều bị ném ra sau đầu.
Tiếp theo Vũ Văn Thái Cực cần lực lượng của mỗi người, sẽ không làm gì họ.
Đông Hoàng tông không chịu nổi chút xíu vùi dập, đại chiến sắp tới, ai dám chém cường giả có uy vọng trong tông môn?
Đông Hoàng tông bây giờ không phải một mình Vũ Văn Thái Cực quyết định.
Diệp Thanh nói một câu:
- Ta về nhà mang một số người đi.
Y trở về Thanh Thần Sơn trước.
Quy mô của Thanh Long Diệp gia không lớn, dòng chính chỉ có mười mấy người, nhiều chi thứ nhưng rải rác toàn tông môn, đa số là tôm tép, không đáng để Vũ Văn Thái Cực chuyên môn đối phó.
Bên Tùy Duyên phong có thể khiến Vũ Văn Thái Cực đặc biệt nhằm vào chắc chỉ có Lý Du và Lý Khinh Ngữ.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Thiên Mệnh, chúng ta đi tìm bà nội và Khinh Ngữ.
Lý Thiên Mệnh chỉ đằng trước Côn Bằng thánh điện:
- Bọn họ ở đó.
Nơi đó có hai bóng người, một bà già, một thiếu nữ.
Hai người đã đứng đó chờ, nghe hết đối thoại ở đây, biết đại khái xảy ra chuyện gì.
Khi Vũ Văn Thái Cực cầm Đông Hoàng Kiếm rời đi có nhìn Lý Khinh Ngữ một cái, y không ra tay nhưng nói không thể để Lý Khinh Ngữ đi.
Tuy nhiên hai mươi ba vị tông lão rõ ràng không nghe theo sắp xếp của y.
Có lẽ vì dự cảm Đông Hoàng tông dữ nhiều lành ít, đều muốn chừa chút căn cơ cuối cùng cho tông môn, dù sao hai đứa trẻ này đều là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi.
Trước sống còn sống chết, bọn họ là cỏ đầu tường chỉ muốn tùy hứng một lần.
Diệp Thiếu Khanh nhanh chóng mang Lý Du, Lý Khinh Ngữ đến bên người.
- Bà nội, Khinh Ngữ.
Thấy hai người bình yên là Lý Thiên Mệnh đã thỏa mãn.
Lý Du cười tủm tỉm nói, khóe mắt đỏ hoe:
- Hài tử ngoan, biểu hiện của ngươi trong cuộc chiến Cảnh Vực đủ khiến bà nội tự hào đến lúc nhắm mắt rồi. Ngươi là vinh diệu lớn nhất của thánh tộc Lý thị chúng ta ngàn năm đến nay, vô số tiền bối tự hào vì ngươi!
Tin giành được Đông Hoàng Kiếm và thanh kiếm bị mất truyền đến cùng lúc, kích thích mạnh đến nỗi lòng của bà, đến bây giờ còn chưa phản ứng lại.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Đừng khen nhiều quá, ta dễ nở mũi.
Lý Du nói:
- Vậy mà nhiều gì, nếu không phải tình huống hiện giờ đặc biệt thì bà nội còn muốn treo biểu ngữ, khoác lác khắp Đông Hoàng quần sơn, cho mọi người đều thấy tôn nhi của ta giỏi cỡ nào.
Lý Du còn cười được, nhưng thế cuộc hiện giờ căng thẳng, Lý Khinh Ngữ mờ mịt, mắt đỏ hoe.
- Khinh Ngữ, thứ mấy trọng rồi?
Lý Thiên Mệnh còn nhớ lúc rời đi hình như Lý Khinh Ngữ là Quy Nhất cảnh đệ lục trọng.
Lý Khinh Ngữ trả lời:
- Đệ bát trọng.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc nói:
- Lợi hại, sắp bắt kịp ca của muội rồi.
Nói thật thì thiên phú của Lý Khinh Ngữ vượt qua thể Ngũ Kiếp Luân Hồi bình thường, cộng thêm sự cố gắng của bản thân, tuy không theo kịp Lý Thiên Mệnh nhưng tương lai dư sức vượt qua Nguyệt Linh Lang.
Lý Khinh Ngữ cắn môi son, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ca mới thật sự lợi hại, có biểu hiện vĩ đại như vậy trong cuộc chiến Cảnh Vực, ca là anh hùng trong mắt mọi người.
Lý Thiên Mệnh tự giễu:
- Tiếc rằng anh hùng của muội bây giờ bị buộc phải trốn khỏi Đông Hoàng tông.
- Chúng ta sẽ trở về, chắc chắn!
- Đương nhiên rồi.
Trong khi nói chuyện, Diệp Thanh đã mang con cháu dòng chính của Thanh Long Diệp gia đến, khoảng mười mấy người, bao gồm Diệp Tử Y.
Trong đó có một nam nhân trung niên mà Lý Thiên Mệnh chưa gặp, cao to vạm vỡ, mắt hơi đục, bên trong tràn đầy lệ khí.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng đó là trưởng tử của Diệp Thanh, Diệp Thiên Long, nghe tên rất bá khí nhưng hình như tu hành bình thường, không bằng Diệp Vũ Hề.
Diệp Thiếu Khanh nhíu mày hỏi:
- Phụ thân, sao cũng mang hắn theo?
Diệp Thiên Long trợn to mắt nói:
- Ngươi có ý gì? Định để đại ca của ngươi chờ chết ở đây? Cũng tại ngươi hại, Đông Hoàng Kiếm đã vào tay ngươi mà còn không giữ được?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Chẳng phải ngươi đầu vào Vũ Văn Thái Cực, sống sướng lắm sao?
Diệp Thanh nói:
- Thôi đừng nói nữa, hắn chỉ có chút giá trị lợi dụng, giờ không ai thèm để vào mắt.
- Ngươi tốt nhất đừng bán đứng người thân, hại chết mọi người.
Dù vô dụng đến cỡ nào cũng là huynh trưởng ruột, nhi tử của Diệp Thanh, nên Diệp Thiếu Khanh không nói nhiều.
Diệp Vũ Hề khẽ thở dài:
- Nhị ca yên tâm đi, ta trông chừng hắn cho.
Đều là huynh trưởng nhưng chênh lệch quá lớn.
Thời gian gấp gáp, người muốn đi đều tụ tập đông đủ, không lãng phí thời gian nữa.
Khi nhóm Lý Thiên Mệnh bước lên Thanh Huyền Bích Hỏa Long, Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Thiếu tông chủ, nhất định phải sống sót. Lão hủ có lỗi với thiếu tông chủ, tương lai nhớ tranh một hơi cho thánh tộc Lý thị!
Đám tông lão nhìn theo bọn họ rời đi.
Khi rồng thần bay lên, Lý Thiên Mệnh nhìn sương mù đỏ giăng đầy phía sau Tùy Duyên phong, đó là chỗ kết giới Huyết Kiếp.
Thật ra Lý Thiên Mệnh có thể trốn vào kết giới Huyết Kiếp, Vũ Văn Thái Cực cũng không làm gì được, nhưng đi vào rồi sẽ khó ra, bây giờ tốt nhất đừng vào quấy rầy Lý Vô Địch.
Kết giới Huyết Kiếp hiện giờ đang dao động sương mù đỏ, trông như trái tim lớn tỏa sức sống mãnh liệt, đó là trái tim của Đông Hoàng tông.
Thình thịch thình thịch!
Mỗi nhịp đập là uy lực của kết giới Huyết Kiếp càng hùng hồn hơn.
Tất cả đều do Lý Vô Địch mang đến.