Hắc Hậu còn đang rung động thì giây sau Đông Hoàng Kiếm đã đâm tới.
Thần uy đường kiếm bị Hắc Hậu cản lại, nhưng lực lượng thô bạo bỗng xé rách binh khí lưới đen trong tay nàng.
Phập!
Kiếm phong khủng bố chớp mắt xuyên thủng người Hắc Hậu.
Thoáng chốc máu bắn ra.
Hắc Hậu trợn to mắt:
- A!
Nhát kiếm không đâm trúng chỗ hiểm nhưng làm Hắc Hậu bị thương nặng, suýt bị thương trí mạng.
Mắt Hắc Hậu đỏ máu, lùi lại:
- Vũ Văn Thái Cực!!!
Hắc Hậu chưa kịp làm gì thì Vũ Văn Thái Cực đã chém xuống đầu.
Keng!
Mắt thấy Hắc Hậu sắp bị Đông Hoàng Kiếm chém thành hai khúc thì Vũ Văn Thái Cực đổi đường kiếm, thân kiếm chém ngang qua đầu nàng.
Phụt!
Đầu Hắc Hậu chảy máu ròng ròng, trước mắt mơ hồ, nhưng ít ra còn chưa chết.
Bị thương nặng như vậy nhưng Hắc Hậu vẫn hung hăng la hét:
- Ta muốn giết ngươi!
Tiếc rằng Vũ Văn Thái Cực không phải hạng người lương thiện tốt bụng, Hắc Hậu vừa giơ hai tay lên thì Đông Hoàng Kiếm lại chém tới.
Phập!
Đôi tay Hắc Hậu rớt xuống đất.
- A!!!
Bụng trúng một kiếm, đầu bị chém trúng, cộng thêm đôi tay bị đứt, vết thương như thế gần như chết.
- Còn la lối nữa không?
Giây sau, Vũ Văn Thái Cực đạp lên đầu Hắc Hậu nhấn xuống đất bùn, chĩa mũi kiếm vào lưng nàng.
Vũ Văn Thái Cực đè chặt một trong hai tông chủ của Hắc Minh tông xuống đất!
Hắc Hậu đau đớn la hét, lăn lộn dưới đất, nhưng bị đạp lên đầu, Đông Hoàng Kiếm dí sát lưng thì sao nhúc nhích được?
Ai mà ngờ Hắc Hậu bị Vũ Văn Thái Cực hạ gục, kết cuộc còn thê thảm như thế!
Vết thương ở bụng và đầu không đáng gì, nhưng mất hai tay nếu không gắn lại kịp lúc thì sức chiến đấu giảm ít nhất năm phần. Bây giờ nàng bị Vũ Văn Thái Cực nắm giữ sống chết, vấn đề không phải sức chiến đấu bị giảm nữa.
Trên chiến trường bao la hùng vĩ, Vũ Văn Thái Cực chân đạp Hắc Hậu, đôi mắt trắng và đen lạnh lùng nhìn quét toàn trường.
- Tất cả dừng tay cho ta, nếu không ta sẽ bầm thây người này ra vạn mảnh!
Âm thanh vang dội thổi quét nguyên chiến trường.
Bên kết giới Vạn Sơn có lẽ không nghe rõ, nhưng hậu phương chiến trường, các cường giả còn đang kịch chiến lập tức nhìn qua.
Bao gồm Minh Hoàng, mọi người thấy ngay cảnh tượng khiến họ hút ngụm khí lạnh, khóe mắt nứt ra, suýt tắt thở.
- Vũ Văn Thái Cực, thả nàng ra!
Minh Hoàng vội rút ra chiến trường, kêu tông lão khác tạm dừng tay, bao gồm Ngũ Độc Đế Hoàng Ngô Công cũng chỉ có thể ngừng lại, táo bạo nhìn Vũ Văn Thái Cực.
Vũ Văn Thái Cực nở nụ cười lạnh nhạt mà rẻ rúng:
- Minh Hoàng, ngây thơ.
Vũ Văn Thái Cực túm tóc Hắc Hậu xách lên, Đông Hoàng Kiếm đặt trên cổ nàng, nói:
- Cho các ngươi mười giây, lập tức lui binh, rút cách Đông Hoàng tông ba trăm dặm. Nếu không ta sẽ cho ngươi ngày đầu tiên khai chiến đã mang xác thê tử trở lại.
Vũ Văn Thái Cực nói mỗi chữ như mũi kiếm đâm vào người Minh Hoàng.
Từ xa, trên chiến trường phe yếu thế sẽ có tiền lệ là bắt giặc thì bắt vua trước.
Hai vị tông chủ Hắc Minh tông là phu thê nhiều năm, Hắc Hậu bị đánh tơi tả, đau đến mặt không chút máu, sao Minh Hoàng dám không nghe lời Vũ Văn Thái Cực?
Đám người Hắc Minh tông trân trân nhìn Vũ Văn Thái Cực.
Bản thân Minh Hoàng không thể ngờ một tiểu bối có thể trong thời gian ngắn hạ gục Hắc Hậu đến mức này.
Với nhiều Đông Hoàng Vệ thì kết giới Vạn Sơn là trong suốt, có hơn một nửa người đều thấy cảnh này.
Mặc kệ trước kia Vũ Văn Thái Cực từng làm cái gì, giờ phút này đệ tử Đông Hoàng tông bên chiến trường Trầm Uyên đều hò reo, nhiệt tình gầm rống vì y.
Cái tên Vũ Văn Thái Cực vang vọng chiến trường Trầm Uyên.
Nhóm Hoàng Phủ Phong Vân cũng mắt rưng rưng nhìn.
- Hắn quả nhiên không làm Tĩnh Thù thất vọng!
- Trong vòng ba ngày có thể bước đầu sử dụng Đông Hoàng Kiếm, ngày trở về đã hạ gục Hắc Minh tông chủ!
- Vũ Văn Thái Cực!!!
Trong khoảnh khắc đó, hoan hô nổi lên bốn phía.
Hắc Minh quân của Hắc Minh tông còn bị mắc kẹt trong sương mù, đa số không biết xảy ra chuyện gì.
Bọn họ không biết Vũ Văn Thái Cực dựa vào trận chiến này bước lên đỉnh cao cuộc đời, y chưa từng khiến nhiều người cam lòng hò reo cho mình như vậy.
Trận chiến đầu tiên sau khi trở về đã tù binh một Hắc Minh tông chủ, nắm giữ tiên cơ như vậy, Hoàng Phủ Phong Vân không dám tưởng tượng điều này, từ đó thấy được trong lòng bọn họ rung động cỡ nào.
- Tranh thủ thời gian đi, nếu không thì ả phải chết! Hắc Minh tông, Thánh Thiên Phủ bắt ép các ngươi làm con tốt thí, các ngươi cần gì liều mạng? Đánh cho có là được. Chờ khi ta đồ sát Vân Tiêu Kiếm phái, các ngươi giữ thực lực, quang minh chính đại rút lui là được.
Vũ Văn Thái Cực dùng Đông Hoàng Kiếm nâng cằm Hắc Hậu lên:
- Nói cho phu nhân của ngươi biết nên làm sao!
Hắc Hậu nhăn mặt trừng Minh Hoàng:
- Còn không mau lui binh? Muốn cho ta chết sao?
Một vị tông lão lên tiếng:
- Không thể lùi! Sắp công chiếm kết giới Vạn Sơn rồi . . .
Nhưng tông lão càng nói càng nhỏ giọng.
Bọn họ khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Mắt thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, công chiếm Đông Hoàng tông ở chiến trường Trầm Uyên, khống chế hang không đáy, tùy thời giết vào trung tâm Đông Hoàng tông.
Đột nhiên một Vũ Văn Thái Cực chui ra quấy rối mọi thứ.
Tông chủ đã nằm trong tay y, tình thế sẽ đảo ngược.
Ánh mắt Minh Hoàng âm trầm, nhìn Vũ Văn Thái Cực chằm chằm, giọng lạnh lẽo âm u:
- Vũ Văn Thái Cực, không ngờ Đông Hoàng tông còn có nhân vật như ngươi. Ta luôn nghe nói ngươi có chút bản lĩnh, còn muốn làm Đông Hoàng tông chủ, không ngờ ngươi thật sự có thực lực đó. Hôm nay ta coi thường ngươi, khiến ngươi lật ngược ván cờ, ngăn cản Đông Hoàng tông hủy diệt. Nhưng ta nói cho ngươi biết, dù ngươi giỏi cỡ nào thì chỉ có một mình, Thánh Thiên Phủ thống nhất Đông Hoàng Cảnh là đại thế thiên hạ. Ngươi có Đông Hoàng Kiếm thì sao? Nhiều tông lão vây công có thể lấy mạng của ngươi, một mình ngươi không thể thay đổi được gì! Chỉ riêng hai tông môn chúng ta đã có lực lượng gấp ba, bốn lần các ngươi!
Vũ Văn Thái Cực thản nhiên nói:
- Chuyện đó không cần ngươi lo, làm chuyện ngươi nên làm đi.
Mười giây đã đến, Vũ Văn Thái Cực đã cho Minh Hoàng cơ hội, thấy gã còn muốn kéo dài thì Đông Hoàng Kiếm nhích nhẹ.
Minh Hoàng rùng mình, mặt mày xanh mét:
- Dừng tay, ta lui binh!
Minh Hoàng mang theo mấy tông lão bước vào kết giới Vạn Sơn, gọi quân đội trong kết giới Vạn Sơn trở về.
Hoàng Phủ Phong Vân nói với cường giả cảnh giới Thánh ở xung quanh:
- Tạm rút sương mù cho bọn họ ra ngoài!
- Lỡ bọn họ tiếp tục tấn công thì sao?
- Bọn họ không dám!
Đúng như Hoàng Phủ Phong Vân nói, sau khi sương mù tán đi, theo mệnh lệnh của Minh Hoàng, đám Hắc Minh quân chỉ có thể rút ra khỏi chiến trường.
Bọn họ cực kỳ không cam lòng, đang giết nóng máu, sắp nghiền áp đối thủ rồi mà giờ bắt lui binh, có ai thấy dễ chịu chứ?
Nhưng nhìn bộ dạng thê thảm của Hắc Hậu thì nhiều người rung động ngó Vũ Văn Thái Cực, hỏi thăm thân phận của người này.
Trong phút chốc Hắc Minh quân đã rút hết khỏi chiến trường.
Đưa mắt nhìn, người còn sống trên mình toàn là vết máu, có một số thú bản mệnh sống nhưng Ngự Thú Sư đã chết trận, và có trường hợp ngược lại.
Bảy vạn Hắc Minh quân, mới chém giết một lúc đã chết hơn hai ngàn người, ba ngàn con thú bản mệnh.
Ngự Thú Sư hoặc thú bản mệnh không thể tiếp tục hệ thống tu luyện cộng sinh thì sau này tương đương bị phế.
Nên Hắc Minh tông mất mát lớn hơn bề ngoài.
Dù sao Đế Hoang Long Mạch của kết giới Vạn Sơn không phải để trưng chơi, chiến đấu trong sân nhà của người khác đương nhiên chết càng nhiều người.
Hiện tại quay đầu nhìn lại có thể thấy chiến trường thảm liệt, máu chảy thành sông, thây ngã khắp nơi.
Bên Đông Hoàng tông cũng chết nhiều người, đại khái cỡ một nửa đối phương, hy sinh oanh liệt. Cuộc chiến tông môn, người còn cười được e rằng chỉ có kẻ chưa ra tay, ví dụ như Thánh Thiên Phủ, giữ gìn chủ lực, xua nanh vuốt xông lên liều mạng, còn mình thì ngồi thu thành quả.
Trải qua trận chiến này, e rằng Hắc Minh tông và Đông Hoàng tông hiểu sâu sắc hơn sự vô tình và bá đạo của Thánh Thiên Phủ.