Lý Vô Địch nghi hoặc hỏi:
- Ngươi quen bọn họ?
- Vị này là mẫu thân của Thiên Mệnh, vị này là . . .
Mộ Dương trầm giọng nói:
- Phụ thân.
Mắt Lý Vô Địch sáng ngời, vỗ đùi cười to:
- Hèn gì ta có cảm giác thân quen từ lâu, thì ra là sui gia, à không đúng, là người chung chí hướng, đều là phụ thân của Thiên Mệnh.
Diệp Thiếu Khanh mỉa mai:
- Đừng đùa, hắn là phụ thân ruột, còn ngươi là hàng miễn phí.
Nhưng trong lòng Diệp Thiếu Khanh vẫn rất rung động, vì y càng nhìn Mộ Dương càng cảm giác da đầu tê dại.
- Mộ Dương huynh đệ, xin hỏi ngươi và người mấy hôm trước là cùng một người sao?
Diệp Thiếu Khanh còn nhớ khi đó Lý Thiên Mệnh không nói đây là phụ thân của mình, y nhìn ra được ánh mắt của hai người đều cực kỳ nghiêm túc, thậm chí phức tạp.
- Đúng vậy!
Câu trả lời của Vệ Tịnh làm Diệp Thiếu Khanh thở phào.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Ta sớm đoán được Mộ Dương huynh đệ không phải người thường, không ngờ hôm nay gặp mặt quả nhiên là vậy, hèn gì có nhi tử thiên phú ngút trời như Thiên Mệnh. Không biết hai vị đến Đông Hoàng tông có phải là tìm hắn?
Mộ Dương đáp:
- Chúng ta không tìm hắn, tìm các ngươi.
Lý Vô Địch vui vẻ cười nói:
- Có gì cứ tâm sự từ từ, huynh đệ hãy cùng uống một ly, thử rượu ngon của Đông Hoàng tông ta.
Mộ Dương chắp tay:
- Không được, chúng ta không thể ở lại quá lâu. Lý huynh, Diệp huynh, chúng ta hôm nay tiến đến là muốn nhờ hai vị giúp chút chuyện.
Lý Vô Địch nói:
- Huynh đệ có nhu cầu gì cứ nói thẳng, vì Thiên Mệnh, ngươi và ta như huynh đệ ruột, đừng khách khí.
Mộ Dương nói thẳng:
- Ta muốn Thần Nguyên tốt nhất, cố gắng đưa nhiều tài nguyên tu luyện nhất, tốt nhất là ngọc báu thánh thiên văn.
- A?
Lý Vô Địch và Diệp Thiếu Khanh liếc nhau, lòng thầm ngạc nhiên.
Lý Vô Địch mở miệng hỏi:
- Huynh đệ cần Thần Nguyên thuộc tính gì?
- Núi hoặc nước, hoặc là núi nước.
Lý Vô Địch nói:
- Không thành vấn đề, song thuộc tính núi nước, Thần Nguyên cấp thiên trung phẩm là thứ tốt nhất ta có thể lấy ra.
Vệ Tịnh cảm động nói:
- Tông chủ, vô cùng cảm tạ ngươi, Thiên Mệnh có nghĩa phụ hào sảng như ngươi là may mắn của hắn.
Thần Nguyên cấp thiên trung phẩm đủ cho thú bản mệnh tiến hóa thành Thánh Thú ngũ giai.
Nói thật thì Thần Nguyên cấp bậc này là kho báu cao nhất của cả tông môn, nhưng Lý Vô Địch không chút do dự đồng ý tặng.
- Tẩu tử không cần khách khí.
Lý Vô Địch nói rồi đưa ra một chiếc nhẫn tu di:
- Mộ Dương huynh đệ, mấy ngày nay chúng ta vừa đánh thắng một trận, lấy được nhiều chiến lợi phẩm. Trong này bao gồm báu vật mang theo bên mình của tông chủ Vân Tiêu Kiếm phái, Đông Cực Thánh Vương Thánh Thiên Phủ, mấy chục vị cảnh giới Thánh. Tặng hết cho ngươi, đừng khách khí.
Lý Vô Địch rất rộng rãi, tặng luôn tài vật mang theo bên mình của Tư Không Kiếm Sinh, Quân Đông Diệu.
Mộ Dương nói:
- Lý huynh, vô cùng cảm kích, đợi khi nào có cơ hội nhất định trả lại.
- Không cần. Biển người mênh mang, gặp gỡ là duyên, không cần để ý mấy chuyện vặt vãnh. Nếu thiếu thì đừng ngại nói với huynh đệ, ta còn nữa.
Mộ Dương sâu thẳm nhìn hai người:
- Cảm tạ!
Y nói với Lý Vô Địch:
- Vừa lúc, ta cũng họ Lý, chúng ta bổn gia.
- Ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Mộ Dương nói:
- Một lần nữa cảm tạ hai vị, thời gian khẩn cấp, chúng ta đi trước.
- Không thăm Thiên Mệnh à?
Mộ Dương trả lời:
- Không cần, xin hai vị đừng nói cho Thiên Mệnh biết chúng ta từng đến.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Tại sao?
Mộ Dương đáp:
- Gặp gỡ trong đời có chút biến động, chúng ta cần chạy trốn.
Lý Vô Địch hỏi:
- Hiểu rồi, có lan đến Thiên Mệnh không?
Mộ Dương đáp:
- Tạm thời sẽ không, cho nên chúng ta phải nhanh chóng dẫn người đi. Sau này nếu xuất hiện người không thể chống lại thì hai vị không cần chống cự, ta sẽ có tính toán riêng.
Lý Vô Địch nói:
- Hiểu, không tiễn.
Mộ Dương sâu thẳm nhìn Lý Vô Địch:
- Vô Địch huynh là kỳ tài nghịch thiên sửa mệnh, cứ tiếp tục đi, vượt qua sinh tử kiếp, có hy vọng thành thần!
Đáy mắt Lý Vô Địch lóe tia sáng đỏ:
- Đa tạ lời chúc của huynh đệ.
Đối với Lý Vô Địch, nguyên Đông Hoàng Cảnh không tới năm người có thể nói ra ba chữ sinh tử kiếp.
Mộ Dương cảm thấy y có hy vọng thành thần, người này không đơn giản là người đến từ Chu Tước quốc.
Sau khi từ biệt, Lý Vô Địch và Diệp Thiếu Khanh tận mắt thấy Mộ Dương mang theo Vệ Tịnh mơ hồ biến mất trước mắt họ.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Cảm thụ như thế nào?
Lý Vô Địch nói:
- Kỳ lạ, rất kỳ.
- Lạ thế nào?
- Cảnh giới của hắn vẫn là cảnh giới Thiên Ý, cùng lắm là Thiên Ý đệ lục trọng, nhưng ta cảm thụ uy áp từ Cổ Chi Thánh cảnh trở lên. Loại uy áp này đến từ linh hồn, từ Thiên Ý của hắn. Nói sao đây, giống như một người lĩnh ngộ Thiên Ý từ Cổ Chi Thánh cảnh trở lên nhưng chỉ có thân thể cảnh giới Thiên Ý.
Lý Vô Địch không nghĩ ra.
Có lĩnh ngộ Thiên Ý đáng sợ như vậy, trừ phi thiếu tài nguyên trầm trọng, nếu không thì không thể nào vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Ý.
Nhưng trong thức hải của cảnh giới Thiên Ý sao có Thiên Ý khủng bố đến thế?
Lý Vô Địch nhíu mày nói:
- Thiên Ý của người này như lốc xoáy không giới hạn, vô cùng tận, không thấy cuối.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Ta hiểu rồi!
- Ngươi hiểu cái gì?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Mấy hôm trước ta đi Diễm Đô, thú bản mệnh của hắn chỉ là bát giai, khi đó ta tặng cho hắn một Thần Nguyên cấp địa trung phẩm. Hắn bỗng nhiên xuất hiện, xin chúng ta Thần Nguyên và tài nguyên tu luyện đã nói lên hắn rất thiếu thốn. Nhưng với lĩnh ngộ Thiên Ý trong thức hải của hắn, chỉ cần có Thần Nguyên và đủ tài nguyên tu luyện thì hắn sẽ biến mạnh với tốc độ khủng bố! Mãi đến một ngày lĩnh ngộ Thiên Ý và cảnh giới của bản thân cân bằng.
- Hơn nữa hắn nói là bọn họ đang lẩn trốn, muốn dụ kẻ truy tung đi.
- Đúng rồi, thân thế của Thiên Mệnh không đơn giản, không biết hắn có quan hệ gì với Cổ Chi Thần quốc không.
- Chúng ta biết là được rồi, phụ mẫu của hắn không nói thì chúng ta cũng đừng nói ra.
- Đương nhiên rồi.
Ngồi trong chòi nghỉ mát, nỗi lòng của Lý Vô Địch hơi khó bình tĩnh.
- Người này khác với ta, ta là phá kiếp vươn lên, thiên phú vượt qua người trẻ tuổi, giống như Thiên Mệnh, lớn lên không có giới hạn. Người này thì vốn là cường giả, hắn mạnh nhất không phải thiên phú mà là Thiên Ý như vòng xoáy. Với Thiên Ý ổn cố mà mênh mông của hắn, chỉ cần tài nguyên không ngừng đưa đến thì tương đương với phục hồi cảnh giới chứ không phải thăng cấp. Nhưng người như vậy còn phải chạy trốn, kẻ truy tung hai người là ai?
Lý Vô Địch muốn giúp đỡ, nhưng xem tình hình trước mắt thì không giúp được gì.
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đông Hoàng Cảnh bây giờ rối nùi, trong lo ngoài họa, chúng ta nên lo chuyện của mình trước đã.
- Thiên Mệnh đâu?
- Chắc đang tu luyện trong đất tổ.
. . .
Trong bóng đêm mờ tối, ba lão nhân áo đen xuất hiện trong cánh đồng hoang.
Một lão nhân vươn tay, một kết giới thiên văn cỡ nhỏ hình tròn hiện ra trong bàn tay.
Kết giới thiên văn chỉ to cỡ nắm tay, tỏa vầng sáng âm u lạnh lẽo.
Hình cầu xoay tròn, bên trong có nhiều hoa văn quỷ dị hội tụ thành vòng xoáy màu đen xoay tít.
Một người khác cầm tấm bản đồ to lớn.
- Chuyển dời kết giới Luân Hồi này lên người thật là tốn công sức. Kết giới Luân Hồi phải cách ba ngày mới xác định vị trí của Luân Hồi Kính một lần, còn một canh giờ nữa, xuất phát đi Đông Hoàng Cảnh trước đã.
Phỏng chừng sợ làm ồn ào dẫn đến chấn động nên ba người bay trong tầng mây trời đêm.
Thời gian một canh giờ đã đến.
- Lại xác định vị trí!
Đã qua ba ngày kể từ lần trước khóa vị trí của Luân Hồi Kính.
Dưới ánh trăng, kết giới Luân Hồi bắn ánh sáng lên trời, hội tụ cùng ánh trăng.
Rung lên một lúc rồi một luồng sáng chiếu xuống tấm bản đồ.
- Khôn Nguyên Cảnh, Mộc Linh quốc, Thu Hùng thành!
Ba người thay đổi sắc mặt.
- Tốc độ thật nhanh, ba ngày đã đến Khôn Nguyên Cảnh.
- Đuổi theo!
- Luân Hồi Kính đã hiện, hắn tuyệt đối không trốn thoát thiên la địa võng!