Nguyên Hồn mỉm cười nói:
- Nếu Thánh Hoàng đồng ý đặt đất đai một trăm ba mươi nước dưới quyền kiểm soát của Vân Tiêu Kiếm phái vào phạm vi Khôn Nguyên Cảnh, tặng cho Khôn Nguyên tông thì chúng ta sẽ phái trăm tông lão, mười lăm vạn Khôn Nguyên Vệ do chính ta trấn giữ trợ giúp Thánh Hoàng, mãi đến khi nào Thánh Hoàng thống nhất Đông Hoàng Cảnh mới thôi!
Ánh mắt Thánh Hoàng nóng cháy nói:
- Hơi quá tham lam, một hơi đòi một phần năm địa bàn của Đông Hoàng Cảnh ta!
Người áo đen đôi mắt rực ngọn lửa xanh:
- Thánh Hoàng, không thể nói như thế, chúng ta ra nhiều người như vậy đi cùng Thánh Hoàng tử chiến là đã mạo hiểm rất lớn, không có thu hoạch thì không ai chịu tới. Hơn nữa Vân Tiêu Kiếm phái đã phế, không quản được lãnh thổ to như vậy. Khôn Nguyên Cảnh và Vân Tiêu Kiếm phái sát biên giới, Khôn Nguyên tông chúng ta cách Vân Tiêu Kiếm phái càng gần.
- Chắc Thánh Hoàng cũng biết tộc Khôn Nguyên Huyền Vũ chúng ta làm việc đều rất thành thật, chưa bao giờ cò kè mặc cả. Hơn nữa Thánh Hoàng là bằng hữu tốt của chúng ta, vì bằng hữu mà sẵn sàng ghim dao vào sườn là phẩm chất của gia tộc chúng ta.
- Không biết ý của Thánh Hoàng thế nào?
- Ha ha.
Thánh Hoàng cười cười, rồi khoát tay hỏi:
- Khi nào xuất binh?
Nghĩa là lão đã đồng ý rồi.
- Thánh Hoàng sảng khoái!
- Đưa tặng lãnh thổ phải qua xét duyệt của Cổ Chi Thần quốc.
- Nếu hôm nay Thánh Hoàng truyền tấn đến Thần Đô ở Cổ Chi Thần quốc đưa lên xin tặng lãnh thổ, chờ thần quốc phê duyệt đồng ý cho lãnh thổ đó chính thức thuộc về Khôn Nguyên tông là chúng ta sẽ ra binh ngay!
Dường như Nguyên Hồn đã biết trước điều này.
Thánh Hoàng lẩm bẩm:
- Như vậy là ngắn thì một tháng, lâu thì ba tháng.
Nguyên Hồn cười hỏi:
- Như thế nào? Thánh Hoàng không kịp đợi?
- Ngươi đoán?
- Ha ha, ta đoán không ra. Nhưng Thánh Hoàng là chính thống của số trời, sắp thống nhất Đông Hoàng Cảnh!
Quân Niệm Thương im lặng nhìn hai người đối thoại.
Y biết hàng vạn năm qua Đông Hoàng Cảnh chưa từng mất một lãnh thổ nào, phụ thân vì thành người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh, vì được hỗ trợ từ Khôn Nguyên tông mà tặng một phần năm Đông Hoàng Cảnh!
Đây là Thánh Hoàng một thế hệ hay là tội nhân thiên cổ?
Quân Niệm Thương không biết đáp án, nhưng y hiểu một điều rằng:
Bắt đầu từ giây phút này, Thánh Thiên Phủ và Thánh Hoàng không còn ung dung nhàn nhã nữa.
Đừng nhìn phụ thân còn cười được, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhưng thật ra . . . lần này thua trận, trong lòng phụ thân đã như núi lửa phun trào.
. . .
Đại chiến vừa kết thúc không lâu, Diệp Thiếu Khanh vừa phái Đông Hoàng Vệ đi Chu Tước quốc thì có một người trở về.
Trong tay Đông Hoàng Vệ cầm một phong thư giao cho Lý Thiên Mệnh, xem nét chữ thì là thư gửi từ Vệ Tịnh.
- Mình mới về Diễm Đô mà sao nương còn gửi thư làm gì?
Lý Thiên Mệnh mang theo nghi hoặc mở thư ra.
Trên thư viết:
[Thiên Mệnh, thú bản mệnh của Dương thúc của con tiến hóa thành Thánh Thú, thực lực mạnh lên nhiều. Chúng ta định cùng nhau đi du lịch, ngắm núi sông vạn dặm trên thế giới. Lần sau gặp mặt chắc con phải gọi Dương thúc là phụ thân.
Đừng nhớ.]
Lý Thiên Mệnh đọc xong đầu óc quay mòng mòng.
- Ôi mợ, điên thật rồi!
Lý Thiên Mệnh thộn mặt ra.
- Hai người dính với nhau rồi? Đệt, thế còn phụ thân ruột Lý Mộ Dương của ta làm sao bây giờ? Cứ như thế cho phụ thân ruột của ta đội nón xanh? Thế giới của người trung niên phức tạp vậy sao?
Lý Thiên Mệnh bần thần nửa ngày mới dần bình tĩnh lại.
Đông Hoàng Vệ đưa thư về nói hai người kia chào từ biệt mọi người rồi mới đi.
Có Mộ Dương bảo vệ, vấn đề an toàn chắc không đáng lo.
Nhưng mấu chốt là:
- Vì sao cho đội nón xanh nhanh thế? Mình làm nhi tử mà không được chuẩn bị tâm lý chút nào.
- Đáng đời Lý Mộ Dương, cho nương của ta leo cây hai mươi năm, không bỏ ngươi chứ bỏ ai?
Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng mặc kệ thế nào đều là tuyển chọn của mẫu thân, hai mươi năm rồi, có lẽ mẫu thân đã buông xuống.
Còn về Lý Mộ Dương, chưa gặp bao giờ, cũng chưa từng lộ mặt, Lý Thiên Mệnh không rảnh bênh vực.
Cho nên . . .
Thuận theo tự nhiên đi!
Lý Thiên Mệnh tin tưởng cách làm người của Vệ Tịnh.
. . .
Thánh sơn, đỉnh núi, chòi nghỉ mát.
Lý Vô Địch nằm trên nóc chòi, tắm nắng, uống chút rượu, nhìn mây cuốn mây tan, hát nghêu ngao, rất là thư giãn.
Dưới chòi, quân tử áo xanh Diệp Thiếu Khanh vừa phe phẩy quạt vừa nói:
- Nghe đồn Thánh Hoàng nghe xong báo cáo chiến sự thì hộc máu tại chỗ, thật là thỏa lòng người.
Lý Vô Địch cười gian:
- Đâu chỉ hộc máu, hắn bị Nam Thiên tông nhục mạ, khiêu khích trước mặt Thánh Thiên Vệ mà chỉ có thể co đầu rút cổ lui binh, trốn về Thánh Thiên Phủ, cái này mới sướng!
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Nhưng nhân vật như Thánh Hoàng bị nhục nhã đến mức đó còn dám an nhiên rút quân, nói lên không dễ đối phó.
- Ừ, ta phỏng chừng tiếp theo không nắm chắc trên bảy phần thì hắn sẽ không ra tay nữa.
- Quân Đông Diệu bị ngươi giết, hắn không nhịn được quá lâu, tuyệt đối sẽ không chết không ngừng với chúng ta.
- Ta thì hy vọng hắn sẽ nhịn được lâu một chút, thế thì ta nắm chắc càng lớn.
- Quá lâu cũng không được, huynh đệ Hắc Minh tông dù sao cũng phải về Hắc Minh Động của họ.
- Thế thì phải làm Thánh Thiên Phủ tổn hại nặng thêm lần nữa!
Hai người nhìn nhau cười.
Bỗng có gì đó ái muội.
Hai người cùng ghét bỏ phun nước miếng:
- Ta phi!
Nhưng loại ăn ý này khiến không khí trở nên lúng túng.
Diệp Thiếu Khanh hắng giọng, bối rối hỏi:
- Nói này, ngươi quyết định không đi thêm bước nữa thật sao?
Lý Vô Địch nói:
- Không cần, ta có con rồi, còn ngươi?
Diệp Thiếu Khanh đáp:
- Ta không có người thích, quá nhiều mỹ nhân, xem hoa mắt.
Hai người lại nhìn nhau.
Mợ, hai nam nhân độc thân ở cạnh nhau, không khí gượng gạo.
Lý Vô Địch đổi đề tài:
- Phải rồi, mới nãy Viên Hồn Thiên đi lên báo một việc cho ta.
- Việc gì?
- Hắn thấy thiếu tông chủ của Khôn Nguyên tông Nguyên Sấm trên chiến trường.
- Ngươi suy đoán Khôn Nguyên tông muốn nhúng tay vào?
Lý Vô Địch hỏi:
- Đông Hoàng Cảnh nội loạn, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Nếu là ngươi thì có thừa dịp đến hốt một mớ không?
Diệp Thiếu Khanh nói:
- Đến! Nhưng Thánh Hoàng sẽ đồng ý sao?
Lý Vô Địch nhếch mép:
- Trước kia có lẽ không, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Giả vờ bình tĩnh trước mặt lão tử, ai chẳng biết Quân Thánh Tiêu nhà ngươi lòng như đao cắt!
Lý Vô Địch định đổ một ly cho Diệp Thiếu Khanh thì chợt cảm giác lưng lạnh lẽo, cảm giác rợn tóc gáy.
- Ai?!
Lý Vô Địch vụt ngoái đầu.
Trong chòi, Diệp Thiếu Khanh cũng đứng lên, trong tay đã cầm Thanh Hỏa Huyền Thiên kiếm.
Nơi này là Thánh sơn Đông Hoàng tông, ở đâu ra cường giả lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lý Vô Địch Thiên Chi Thánh cảnh?
Lý Vô Địch nhìn lại, đứng đằng sau y là một nam nhân áo đen tóc đen.
Khí chất của người này hoàn toàn khác với Lý Vô Địch, mặt mày nho nhã hiền hòa, nhưng bí ẩn như vòng xoáy màu đen.
Đặc biệt là đôi mắt của người đó như hai mặt gương.
Con mắt là gương, không thể tưởng tượng!
So với người này thì thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh có vẻ bình thường nhiều.
Nhưng mà . . .
Lý Vô Địch nhận ra ngay thiếu nữ trẻ tuổi là thể Tam Kiếp Luân Hồi của thánh tộc Lý thị.
Lý Vô Địch rút Xích Huyết Hoang Đao ra:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Chờ chút!
Diệp Thiếu Khanh vội tiến lên đè Lý Vô Địch lại, sửng sốt nhìn hai người, hỏi:
- Mộ Dương huynh đệ, sao ngươi đến đây?
Mấu chốt là Mộ Dương ở trong mắt Diệp Thiếu Khanh khác biệt một trời một vực so với mấy hôm trước.