Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532 - Thư Gửi Từ Vệ Tịnh

Chương 532 - Thư gửi từ Vệ Tịnh
Chương 532 - Thư gửi từ Vệ Tịnh

Nhiều người lo lắng kêu lên:

- Thánh Hoàng!

Thánh Hoàng run giọng hỏi:

- Có mang về . . . xác của Đông Diệu không?

Quân Niệm Thương chỉ có thể không ngừng dập đầu:

- Không có.

Ai đều biết Thánh Hoàng muốn thâu tóm nguyên Đông Hoàng Cảnh mà không mất một lính một tướng.

Nhưng sự thật này vả sưng mặt lão, đối phương chưa bị mất gì, ngược lại Thánh Thiên Phủ của lão bị hủy diệt gần một phần ba!

E rằng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ sẽ xuất hiện kết quả như vậy.

Mọi người khấp huyết gầm rống:

- Đông Hoàng tông! Hắc Minh tông!!!

Bùm!

Đứng cạnh Thánh Hoàng, có ít nhất ngàn người bị chấn lùi một bước.

Thánh Hoàng quỳ dưới đất, lòng đang nhỏ máu.

- Quân Thánh Tiêu!!!

Chợt có một giọng nói phát ra từ hướng đảo Nam Thiên.

Có hai bóng người xuất hiện bên ngoài quả cầu nước to lớn.

Là Vi Sinh Thương Nguyên và Vi Sinh Thiên Lan.

Vi Sinh Thương Nguyên sảng khoái cười to bảo:

- Quân Thánh Tiêu, cả đời của ngươi chưa từng thua, ngươi tuyệt đối không ngờ lần thua đầu tiên sẽ thảm như vậy!

Nhiều cường giả Nam Thiên tông ở sau lưng Vi Sinh Thương Nguyên, bọn họ xếp hàng bên ngoài kết giới Hộ Hải.

- Ngươi muốn chiếm lấy Đông Hoàng Cảnh mà không hy sinh cái gì, muốn cho người khác làm chó săn của ngươi, làm quân tốt thí chịu chết cho Thánh Thiên Phủ của ngươi. Ngươi tự cho rằng bày mưu lập kế, tự cho rằng khống chế đại cuộc, bây giờ mới phát hiện mình sai mười mươi rồi chứ? Muốn lợi dụng người ta bán mạng cho ngươi, không xem mạng của người khác là con người thì rồi sẽ có ngày ngươi tự nếm trái đắng. Tất cả điều này là báo ứng của ngươi mấy chục năm qua làm chuyện diệt tuyệt thiên đạo nhân luân!!!

Vi Sinh Thương Nguyên rất sướng.

Sướng nhất là tất cả là báo ứng của những kẻ làm ác.

Đừng quên rằng kẻ nào gợi lên chiến tranh, muốn hủy diệt người khác.

Là kẻ nào ỷ thế hiếp người, chơi đùa mạng sống của người khác.

- Quân Thánh Tiêu, có giỏi thì lên đây, Nam Thiên tông chúng ta không sợ ngươi! Nếu không dám đánh thì đừng trốn ở bên này làm con chó cụp đuôi, không dám ló đầu ra! Vi Sinh Thương Nguyên này xin phép khinh bỉ ngươi! Ha ha ha ha ha ha!

Trong Nam Thiên tông truyền ra vô số lời xỉ nhục.

Giống như thêm sương trên tuyết, con dao bén nhất đâm thêm một nhát vào nỗi đau.

Nhiều người Thánh Thiên Phủ rít gào:

- Ngậm miệng!!!

Nhưng làm như vậy cơ hồ bại lộ vị trí của họ, đây là lần ức chế nhất trong đời họ.

- Thánh Thiên Phủ nhát cáy! Đồ hèn! Nằm sấp trước cửa nhà chúng ta làm gì? Các ngươi là chó bông hả?

- Ha ha ha!

Tuy đại quân Thánh Thiên Phủ mười tám vạn đông hơn Nam Thiên tông gấp đôi, nhưng Thánh Thiên Phủ hao tổn một phần ba, đang trong lúc sĩ khí xuống thấp nhất. Nếu bọn họ mạnh mẽ tấn công Nam Thiên tông, mặc kệ có chiếm đóng được hay không thì họ đều sẽ phải trả giá cực đắt.

Ít nhất sẽ thêm mười vạn người chết trận, thậm chí không chỉ bấy nhiêu, vì Nam Thiên tông đang trong phút sĩ khí bàng bạc nhất.

- Không thể trúng kế, lỡ quân chi viện của hai tông môn kia kéo đến thì chúng ta sẽ tổn thất càng thảm trọng!

Nói thật thì mất mát bảy vạn người đã vượt mức chịu đựng của Thánh Hoàng.

- Vẫn không chịu nhào vô cắn à? Thật sự muốn làm chó bông?

Ai từng nghĩ Thánh Thiên Phủ tự nhận là chí cao vô thượng cũng có ngày bị sỉ nhục thế này.

Cơ hồ mỗi người tức giận đến xì khói.

Vi Sinh Thương Nguyên lại cười lớn:

- Mình nhục ai thì sẽ bị người người nhục lại. Quân Thánh Tiêu, lăn về Thánh Thiên Phủ của ngươi làm rùa đen đi!

Mấy vạn Thánh Thiên Vệ tức suýt hộc máu:

- Nam Thiên tông, Vi Sinh Thương Nguyên!

- Giết bọn họ!

- San bằng Nam Thiên tông!

Mọi người đều nhìn Thánh Hoàng gặp khuất nhục.

Bị nhục nhã thành như vậy mà vẫn phải nén giận sao?

Kết quả, khi Thánh Hoàng ngước đầu lên, lau vết máu bên khóe môi, ánh mắt đã lạnh nhạt.

Tiếp theo.

Trước bao ánh nhìn, Thánh Hoàng giơ tay lên nói một câu:

- Rút quân, về Thánh Thiên Phủ!

Toàn thể Thánh Thiên Vệ ngẩn ngơ:

- A?

Tuy rằng mọi người đều biết lần này Thánh Thiên Phủ bị tổn hại nặng, ngàn năm qua kéo rộng chênh lệch tông môn, bố cục của tiền bối vào phút này đã tan biến hết.

Cứ như chó cụp đuôi rời đi như vậy sao?

Bên Nam Thiên tông rộ lên tiếng cười to:

- Bị chúng ta nhục nhã rồi xám xịt chạy về? Mất mặt quá.

- Xéo về nhà ăn phân đi!

Thế là trong không khí khuất nhục bao phủ toàn quân, nhiều người chảy xuống nước mắt nhục nhã.

Đại quân mười tám vạn người đến đây nhưng chưa làm được gì.

Đương nhiên, mất mặt nhất là Thánh Hoàng, Quân gia.

Nhưng Vi Sinh Thương Nguyên nói câu kia rất có đạo lý.

Mình nhục người ta thì sẽ bị người người nhục lại.

Tưởng rằng dùng bạo lực trấn áp là có thể chơi đùa rắn rết, nhưng đã quên đối phương cũng có tâm huyết, sẽ liều mình cắn ngược một miếng.

Cú táp này khiến Thánh Thiên Phủ ruột gan đứt đoạn.

Ngàn năm qua Thánh Thiên Phủ không chịu nhạo báng giống như vậy, một ngàn năm nay bọn họ quá cường đại, quá thả lỏng.

Còn bây giờ.

Từng mang lại cực khổ cho người khác bị người ta lần lượt trả lại.

Trong thiên địa, quân đoàn màu bạch kim buồn bực rời đi.

Trên con rồng thần khổng lồ màu trắng tuyết, phụ tử Thánh Hoàng và Quân Niệm Thương ngồi đối diện nhau.

Cuồng phong gào thét thổi bay mái tóc dài của hai phụ tử, ánh mắt họ trầm tĩnh, dường như đã lấy lại tinh thần từ đả kích.

Mắt Quân Niệm Thương sáng ngời nói:

- Phụ thân, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo, đám heo chó kia sẽ bị tàn sát sạch sẽ, đúng không?

- Đúng vậy!

Có lẽ đây là lời hứa của Quân Thánh Tiêu dành cho Quân Niệm Thương.

Quân Thánh Tiêu chắp tay sau lưng, nhìn thiên địa mênh mông này, đôi mắt vốn lạnh lùng nay càng lạnh hơn:

- Bọn họ nói đúng, cuộc đời ta chỉ thua lần này, bài học quá đắt. Nhưng sẽ không có lần thứ hai.

Quân Niệm Thương nói:

- Phụ thân, nhi xin dẫn tiến một người cho phụ thân.

- Ai?

Quân Niệm Thương nói:

- Khôn Nguyên tông, Nguyên Hồn.

Mắt Thánh Hoàng bắn ra tia sáng vàng:

- Ta đang muốn tìm hắn!

- Thánh Hoàng tìm ta, thật là vinh hạnh không dám nhận.

Một bóng đen vụt qua thiên địa, đạp trên rồng trắng.

Bóng đen ẩn trong áo đen rộng, trông như không có máu thịt mà chỉ là hồn phách khoác áo đen. Phần mũ trùm lộ đôi mắt màu xanh thẫm tựa như hai ánh nến tỏa tia sáng quỷ dị.

Người áo đen giơ tay lên, bàn tay thò ra từ áo đen quả nhiên gầy đét:

- Xin chào Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh hơn lúc trước nhiều:

- Nguyên Hồn, lâu không gặp. Đến Đông Hoàng Cảnh ta mà sao không tới Thánh Thiên Phủ, để ta đãi tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi?

Có thể chịu đựng khuất nhục, bình thản trước đả kích mới là đại nhân vật thật sự.

Đổi lại người khác thì hoặc là giết hướng Đông Hoàng tông, hoặc xông vào Nam Thiên tông, có mấy ai lựa chọn trực tiếp rút quân?

Hơn nữa.

Thánh Hoàng nhanh chóng giải thoát ra, phục hồi lý trí.

Người áo đen nói:

- Thánh Hoàng bận rộn thống nhất Đông Hoàng Cảnh, kẻ hèn này chỉ đi dạo phong cảnh, tự nhiên không dám quấy rầy Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng cười khổ nói:

- Thua quá thảm, để ngươi chê cười.

Người áo đen nói:

- Thánh Hoàng nén bi thương, nói thật thì mấy ngày trước ta nhìn chung tình hình chiến đấu, cũng không ngờ Lý Vô Địch có thể làm được đến mức này.

Thánh Hoàng hỏi:

- Chuyện quá khứ đừng nhắc đến nữa, Nguyên Sấm có nói cho ngươi biết ý tưởng của ta không?

- Hắn đã nói.

- Ý của ngươi thế nào? Hoặc nên hỏi là ý của Khôn Nguyên tông thế nào?

- Muốn nói thẳng?

- Đúng vậy, nói thẳng đi.

Bình Luận (0)
Comment