Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531 - Quân Thánh Tiêu Hộc Máu Ba Thước

Chương 531 - Quân Thánh Tiêu hộc máu ba thước
Chương 531 - Quân Thánh Tiêu hộc máu ba thước

Quân Niệm Thương thấy đại ca Quân Đông Diệu bị chặt đầu, cái đầu khổng lồ màu vàng ròng lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời, y thấy ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng của cái đầu kia.

Ngọn lửa thù hận nuốt chửng Quân Niệm Thương.

Quân Niệm Thương bây giờ trong mắt tràn ngập tơ máu, bàn tay đặt trên quan tài thủy tinh Nguyệt Linh Lang, bỗng nhiên khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Nguyệt Linh Lang nằm an tường, Quân Niệm Thương nhớ mình từng nói sẽ cho Đông Hoàng tông trăm vạn xác chết trải đầy đất, chôn Nguyệt Linh Lang trên đỉnh Thánh sơn.

Bây giờ thật mỉa mai.

Hiện tại kẻ bị giết đến máu chảy thành sông là người của Thánh Thiên Phủ bọn họ.

Răng Quân Niệm Thương dính đầy máu, bàn tay run run đặt trên quan tài thủy tinh:

- Tại sao thua thảm như vậy?

Thù hận dần khiến một người biến thành ma.

Vân Trăn Trăn thản nhiên nói:

- Các người quá sơ suất, hoặc nên nói là quá tự đại. Tuy Hắc Minh tông không có kết giới bảo vệ, như bèo không rễ, nhưng các người phải suy xét đến Đông Hoàng tông sẽ cho họ chỗ tị nạn. Hoặc nên nói là các người bị vẻ thần phục của họ khiến lơ là sơ sẩy, hoặc bởi vì quá coi rẻ kẻ địch.

Tuy Vân Trăn Trăn rất rung động, nhưng nói thật thì không phải người mình chết, nàng chẳng đau lòng.

Trái tim Quân Niệm Thương như bị lửa đốt:

- Nàng nói đúng, là chúng ta miệt thị kẻ địch nên phải trả giá cực đắt.

Sương mù bao phủ kết giới Vạn Sơn đã biến mất.

Ở vị trí của Quân Niệm Thương có thể thấy bên trong kết giới chồng chất xác của Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Vệ nhiều như núi.

Quân Niệm Thương một lần nữa tim như bị dao cắt.

Ánh mắt Vân Trăn Trăn nghiêm túc hỏi:

- Ngươi định thông báo tình hình chiến đấu này thế nào cho phụ thân của ngươi?

Mắt Quân Niệm Thương càng lúc càng đỏ ngầu:

- Đã thua, cứ nói thẳng là được. Vẫn chưa kết thúc, tiếp theo phụ thân của ta sẽ đồ sạch đám súc sinh này!

Vân Trăn Trăn thản nhiên nói:

- Quân Niệm Thương, ngươi không còn giống trước kia, ngươi ngày xưa không dục vọng không ham muốn, chỉ tu võ đạo, tâm thái tiêu sái. Bây giờ thì hơi bị thù hận che mờ mắt.

Nguyên Sấm trở về, sắc mặt hơi tái, rõ ràng đã bị thương.

Vân Trăn Trăn nói móc:

- Ta còn tưởng đâu ngươi chết ở bên trong rồi chứ.

- Suýt chút nữa. Ta bị một trưởng bối đánh một đấm, nếu không tại kẻ đó thì ta suýt giúp Quân sư huynh bắt Lý Thiên Mệnh kia ra rồi!

Quân Niệm Thương hỏi:

- Hắn đang ở chiến trường?

Nguyên Sấm hung hăng nói:

- Ở, còn giết nhiều người, là hắn giết Tư Không Kiếm Sinh!

Vân Trăn Trăn lạnh lùng cười:

- Người này thú vị đây.

Nghe nhiều tin về Lý Thiên Mệnh gợi lên lòng tò mò của Vân Trăn Trăn.

Ánh mắt Quân Niệm Thương tối tăm nói:

- Đáng tiếc ta chưa đi vào.

Nguyên Sấm bất mãn nói:

- Ngươi đi vào cũng vô dụng, nếu không nhờ Chấn Ngục Huyền Vũ thì ta suýt không ra được, đám người này quá ác. Lần này các ngươi thật sự bị chơi chết rồi!

Bọn họ xem cuộc chiến còn thấy khó chịu.

Quân Niệm Thương bỗng nhiên nghiêm túc nói:

- Nguyên Sấm, giúp ta một việc.

- Giúp cái gì?

- Lần trước ngươi nói nhị thúc Nguyên Hồn của ngươi gần đây đến Đông Hoàng tông, liên lạc với hắn giúp ta.

- Rồi sao nữa?

- Bắc cầu giúp ta, hỏi hắn xem Khôn Nguyên tông có thể nào trợ giúp Thánh Thiên Phủ ta không!

Nguyên Sấm giật mình, sau đó ánh mắt lạnh băng:

- Được rồi, mặc kệ kết quả ra sao thì ta cũng sẽ thông báo đầy đủ cho ngươi. Chúng ta là sư huynh đệ, ít nhất dư sức giết Lý Thiên Mệnh cho ngươi.

Vân Trăn Trăn hỏi:

- Sao vậy? Ngươi cũng ghét hắn luôn?

Nguyên Sấm cười nói:

- Thế thì không, nhưng cuộc đời ta cho đến tận bây giờ ai làm ta khó chịu thì sẽ làm thịt kẻ đó, hắn cũng không thể ngoại lệ, đúng hay không?

. . .

Nam Thiên tông, đảo hoang.

Đại quân Thánh Thiên Phủ đang chán đến mọc nấm, tán dóc chuyện trên trời dưới đất, chờ tin tốt truyền về từ bên Đông Hoàng tông.

Ngay lúc này.

Quân Niệm Thương và sáu Thánh Lão mang theo gần hai ngàn tàn binh cứ thế xuất hiện ở trước mặt đại quân Thánh Thiên Phủ mười tám vạn người.

Mấu chốt là Quân Niệm Thương còn mang theo quan tài thủy tinh của Nguyệt Linh Lang, tình cảnh hơi lúng túng.

Dù sao mang xác chết chạy khắp nơi thì thật kỳ cục, có chút không đủ tôn trọng người chết.

- Có chuyện gì?

Thánh Hoàng, ba Thánh Vương, hơn một trăm Thánh Lão, các nhân vật cao tầng đều đi ra.

Rồi họ ngẩn ngơ nhìn đám người Quân Niệm Thương.

Thời gian dường như yên lặng.

Cả thế giới dường như đều tĩnh lặng.

Ánh mắt Thánh Hoàng sâu thẳm, trầm giọng hỏi:

- Sao vậy? Đã tấn công Đông Hoàng tông chưa?

- Phụ thân!

Nhóm Quân Niệm Thương nhảy xuống từ người thú bản mệnh, đáp xuống đất.

Sau đó hơn hai ngàn người đều quỳ dưới đất, đa số Thánh Thiên Vệ người dính đầy vết máu, tiếp theo bắt đầu rơi lệ nức nở.

Trông vô cùng thê thảm.

Cảnh tượng này khiến mười tám vạn người ngơ ngác ngó nhau.

Ba vị Thánh Vương còn lại dồn dập hỏi:

- Thật ra đã xảy ra chuyện gì?

- Các ngươi trở về làm cái gì?

- Tình hình chiến đấu bên Đông Hoàng tông sao rồi? Đánh hạ chưa? Tổn thất bao nhiêu?

Những người trở về đều cúi đầu, mặt đỏ rần, vô cùng bi thương, không ai dám mở miệng nói chuyện.

Kết quả là ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Quân Niệm Thương.

Chuyện này vốn nên do y nói ra.

Quân Niệm Thương quỳ rạp sát đất, trán đập xuống đất:

- Phụ thân!

Giọng của y thê lương nói:

- Đại ca và Tư Không Kiếm Sinh dẫn dắt đại quân mười ba vạn tiến công Đông Hoàng tông, không thể ngờ sau khi bước vào kết giới Vạn Sơn thì Hắc Minh tông bất ngờ làm phản, cùng Đông Hoàng Vệ vây giết chúng ta!

- Bọn họ xuất hiện quá đột ngột, tin tức hoàn toàn phong kín! Cường giả của Hắc Minh tông khiến uy lực kết giới Vạn Sơn tăng lên gấp đôi. Cộng thêm Lý Vô Địch vừa bắt đầu đã giết Tư Không Kiếm Sinh, dẫn đến Vân Tiêu Vệ tan tác. Đại quân mười ba vạn người chúng ta chỉ có gần hai vạn người chạy ra!

- Cuối cùng . . . đại ca . . . bị Lý Vô Địch giết chết!

- Cuộc chiến tông môn này chúng ta thua, thua rất thảm!!!

Không ai ngắt lời Quân Niệm Thương.

Khi y dùng giọng điệu thê lương nói xong những lời này, trên đảo hoang chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.

Nam Linh Thánh Vương cười nói:

- Ha ha, Niệm Thương, ngươi lớn vậy rồi đừng nói giỡn kiểu đó, không vui. Hắc Minh tông không có kết giới bảo vệ, cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám làm phản.

Nam Linh Thánh Vương quay đầu, muốn cho mọi người thả lỏng chút, nhưng đưa mắt nhìn, mười tám vạn Thánh Thiên Vệ, mỗi người mặt không chút máu.

Có người mắt đỏ rực.

- Xin Thánh Hoàng trách phạt!!!

Trong phút chốc hơn hai ngàn Thánh Thiên Vệ sót lại đều dập đầu, khóc ròng.

Cảm xúc thê lương, đau đớn không phải diễn trò, càng không phải đùa giỡn.

- Chỉ . . . chỉ còn lại mấy mống người? Dù không đánh lại thì nên còn nhiều người chạy ra kết giới chứ? Người đâu? Đông Cực Thánh Vương đã chết?

Quân Niệm Thương lại dập đầu, chảy huyết lệ:

- Đúng!

Chỉ một chữ nhưng khiến toàn quân xáo động.

Nhiều người ngửa đầu khóc la:

- Không!!!

Trên đảo hoang chìm trong không khí thê lương, nhiều người không phản ứng lại, da đầu tê dại.

Nam Linh Thánh Vương run giọng hỏi:

- Bảy vạn Thánh Thiên Vệ, sáu mươi Thánh Lão chỉ còn lại bấy nhiêu đây sao?

Quân Niệm Thương không ngừng dập đầu đến trán chảy máu:

- Đúng!!!

- A!!!

Nhiều Thánh Lão, Thánh Thiên Vệ ngã ngồi xuống đất, cảm giác như bị vạn kiếm đâm vào tim.

- Phụt!

Mọi người nhìn qua, Thánh Hoàng ôm ngực, liên tục hộc ba đợt máu, thụt lùi ba bước, suýt ngã ngồi dưới đất.

Đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy nỗi lòng của Thánh Hoàng dao động lớn như vậy, ở trong ấn tượng của họ thì tính tình của lão luôn ổn định, không chút xúc động.

Bao gồm lần trước bị cướp đi Đông Hoàng Kiếm.

Nhưng lần này Quân Đông Diệu chết trận, bảy vạn tử thương, toàn quân bị diệt.

Lão hộc máu, sắc mặt trắng bệch.

Từ lúc khai chiến đến bây giờ, đây là đả kích lớn nhất mà Thánh Hoàng phải hứng chịu.

Bình Luận (0)
Comment