Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 530 - Chương 530 - Hồng Mông Sơn Hải Giới (Tt)

Chương 530 - Hồng Mông Sơn Hải Giới (tt)
Chương 530 - Hồng Mông Sơn Hải Giới (tt)

Giờ phút này!

Lý Thiên Mệnh đã nhìn thấy!

Bốn hướng đại lục hình như vươn ra bốn chân thú siêu khổng lồ.

Nói chính xác hơn thì đó không phải chân thú mà là vuốt rồng.

To kinh khủng, thậm chí có vô số sinh linh sống trên vuốt rồng.

Mé bên hai cái vuốt rồng do nước biển hình thành, vảy rồng màu lam rậm rạp, mỗi miếng vảy như một khối đất liền.

Một góc khác tổ hợp từ đất núi cao, vảy rồng màu nâu gai nhọn mọc đầy.

Mé cuối cùng Hồng Mông Sơn Hải Giới có cái đuôi rồng thô to kéo lê đằng sau Hồng Mông Sơn Hải Giới.

Đuôi rồng có tổng cộng mười tám khúc, vảy rồng màu nâu và lam xen kẽ, phía cuối rẽ làm hai hình thành hai gai nhọn.

Vậy thì đằng trước Hồng Mông Sơn Hải Giới sẽ là cái gì?

Lý Thiên Mệnh chuyển thị giác đến phía trước hai mặt đại lục to lớn không giới hạn.

Hắn nhìn thấy:

Hai đầu rồng to lớn.

Bên trái màu nâu, bên phải màu lam.

Đầu rồng màu nâu dày nặng hùng vĩ, đầu rồng màu lam xinh đẹp lấp lánh.

Đây là rồng thần thuần chính nhất, uy nghiêm bá khí, chính thống hùng vĩ, như đế hoàng của núi cao đại dương.

Ngay lúc này, chín vạn mặt trời treo trên cao hội tụ trong mắt đầu rồng màu nâu, chín vạn trăng sáng hội tụ trong đôi mắt đầu rồng màu lam.

Hai đầu rồng hoàn toàn thắp sáng, thức tỉnh từ giấc ngủ say.

Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh đã hiểu.

- Đây không chỉ là một Hồng Mông Sơn Hải Giới vô tận mà còn là con rồng thần, con rồng thần hai đầu! Thế giới là thân hình của con rồng, lưng cõng chín ngọn thần phong cao nhất, dưới bụng có chín tầng đại dương. Nó tẩm bổ vạn vạn ức ngao du hư không, vô cùng vô tận!

Mãi đến lúc này Lý Thiên Mệnh cũng hiểu ra.

Đây là lão tam.

Con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba!

- Lão tam là rồng thần hai đầu lấy thế giới làm thân hình, loài rồng gì thế này?

Tạm thời chưa có đáp án, trừ phi lão tam nở trứng.

- Huỳnh Hỏa nuốt sống mặt trời, lấy lửa nóng cháy cuốn sạch vô tận thiên địa, tính tình nóng nảy.

- Meow Meow là ma của lôi đình, lấy thế giới làm thức ăn, ma khí ngập trời!

- Lão tam thì hùng vĩ bá khí, thân thể là một Hồng Mông Sơn Hải Giới, rất ra dáng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ!

Lần này thì Lý Thiên Mệnh thấy lòng mãn nguyện, tuy càng rung động nhiều hơn, nhưng dù sao hắn có kiến thức, nên tâm tình tạm bình tĩnh.

Hiển nhiên lão tam chưa ấp trứng, có lẽ vì Thái Nhất Tháp cho hắn thấy trước hình ảnh trong ký ức của nó.

Ngay lúc này!

Đúng như dự đoán của Lý Thiên Mệnh, bàn tay to màu đen lại xuất hiện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chưởng đập xuống, trên Hồng Mông Sơn Hải Giới, núi cao sụp đổ, đại dương dậy sóng, vô tận sinh linh chết đi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vảy rồng nổ tung.

- Grao!

Con rồng thần gầm rống rung trời, nhưng không ngăn được bàn tay to màu đen.

- Từ đây về sau hỗn độn luân hồi, do ta khống chế!!!

Vẫn câu cũ.

Bốp!

Chợt có tiếng giòn vang, Lý Thiên Mệnh cảm giác trán hơi đau, hình như mình bị người vỗ một cái.

- Đứa khốn nà . . .!

Lý Thiên Mệnh chưa chửi cho hết câu thì hình ảnh trước mắt biến mất, thay thế là gương mặt bự của Lý Vô Địch ánh vào con ngươi, nghiến răng nghiến lợi nhìn.

Lý Thiên Mệnh hậm hực hỏi:

- Nghĩa phụ đánh ta làm gì?

Nếu không bị phá rối thì mình có thể nhìn lâu chút hình ảnh rung động này.

Lý Vô Địch bi thương lên án:

- Cái đồ hư hỏng này, còn không biết ngượng trách ai? Chết tiệt!

Minh Hoàng ở bên cạnh hỏi:

- Lý Vô Địch, nhi tử của ngươi không sao chứ? Mà Đế Hoang Long Mạch đâu rồi?

Lý Vô Địch cười nói:

- Ha ha, bị Thái Nhất Tháp hấp thu rồi. Nghỉ ngơi một lúc là được, lát nữa ta sẽ ném về bên chiến trường Trầm Uyên.

Lý Vô Địch nói xong vội giục Diệp Thiếu Khanh:

- Huynh đệ, mau hỗ trợ rước ái thê của huynh đệ Minh Hoàng ra nào.

Diệp Thiếu Khanh đáp:

- Biết rồi.

Minh Hoàng nghe nhắc Hắc Hậu thì không quan tâm Đế Hoang Long Mạch nữa, theo Diệp Thiếu Khanh rời đi.

Lý Vô Địch kéo Lý Thiên Mệnh qua góc, hấp tấp nói:

- Thiên Mệnh, mau thả Đế Hoang Long Mạch ra, đó là thứ giữ mạng của tông môn chúng ta.

Lý Thiên Mệnh nhức đầu, hắn trông thấy:

Thái Nhất Tháp trở lại trong không gian bản mệnh, tạm thời biến thành màu nâu, Đế Hoang Long Mạch đã hoàn toàn bị hấp thu, rồi trùm lên quả trứng thứ ba.

Trông giống như đang ấp trứng.

Đế Hoang Long Mạch kia dần bị quả trứng thứ ba hấp thu.

Nhưng phỏng chừng vì thiếu linh tai thuộc tính thủy nên tạm thời không thể ấp trứng.

Lý Thiên Mệnh bất đắc dĩ nói:

- Nghĩa phụ, đó là Thái Nhất Tháp hút vào, ta không lấy ra được.

Đế Hoang Long Mạch là bảo đảm uy lực của kết giới Vạn Sơn, không có nó thì uy lực kết giới sẽ giảm ít nhất một nửa, nếu binh lực giống đợt này lại ập đến thì tiêu đời.

Lý Vô Địch nói:

- Đệt! Ngươi hố chết ta rồi, chưa thấy ai hố như ngươi!

Lý Thiên Mệnh cũng dở khóc dở cười:

- Ta có biết gì đâu, đều tại Thái Nhất Tháp.

Lý Vô Địch buồn bực nói:

- Mà này, tiểu tử nhà ngươi mang Thái Nhất Tháp theo bên mình từ bao giờ? Ta vốn thấy lạ tại sao Thái Nhất Tháp trên Thánh sơn không có động tĩnh gì, thì ra bị tiểu tử nhà ngươi cuỗm đi rồi.

- Lần trước tranh phong Thái Nhất Tháp có một lão già đưa cho ta.

- Miêu tả bề ngoài nghe chơi?

Lý Thiên Mệnh giải thích sự việc trải qua.

Lý Vô Địch xoe tròn mắt, ngẩn ngơ nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Đó là tổ tiên đời đầu Lý Thần Tiêu.

- Vậy nên?

Lý Vô Địch nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hâm mộ ngươi, tuổi còn trẻ đã ghê gớm thế. Nhưng không thể thay đổi sự thật ngươi là đồ hố người!

Lý Thiên Mệnh mong đợi hỏi:

- Nghĩa phụ, bỏ qua mấy chi tiết đó đi. Ta muốn hỏi trong Đông Hoàng Cảnh còn có linh tai giống như Đế Hoang Long Mạch không? Phải là thuộc tính thủy.

Lý Vô Địch nói:

- Kết giới Hộ Hải của Nam Thiên tông có chín mươi chín con Thương Lam Long Mạch, cũng là tổ tiên đời đầu đem về.

Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời.

Lý Vô Địch cảnh giác hỏi:

- Tiểu tử thối, ngươi muốn làm gì?

Lý Thiên Mệnh cười toe:

- À không, ta đang nghĩ có dịp sẽ đi du lịch Nam Thiên tông một chuyến.

. . .

Bên ngoài chiến trường kết giới Vạn Sơn.

Tiếng gầm rống thê lương, giận dữ nối liền nhau:

- Chiến bại, chết sạch, chết sạch!

- Hắc Minh tông làm phản! Hắc Minh tông chết tiệt!

Có khoảng bảy, tám ngàn Vân Tiêu Vệ chạy trốn hướng Vân Tiêu Kiếm phái.

- Tông môn hoàn toàn phế, cơ nghiệp mấy ngàn năm tan tành, thiên hạ không còn Vân Tiêu Kiếm phái nữa!

- Mặc kệ Thánh Thiên Phủ, chạy mau!

Đừng nói bọn họ, đối mặt hậu quả thảm thiết vô cùng, Thánh Thiên Vệ may mắn trốn ra cơ bản như ruồi không đầu, hoàn toàn tán loạn trong núi hoang vô tận.

Loại giặc cùng đường, số lượng không nhiều, còn bị hù sợ vỡ gan chó thì không cần truy sát làm gì.

Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông chủ yếu dùng dược vật như Linh Túy nhanh chóng chữa trị cho người bệnh, không thể bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất.

Thánh Thiên Vệ ít ỏi có người trốn hướng Thánh Thiên Phủ, có người trốn hướng đảo Nam Thiên.

Chỉ có vài Thánh Lão sống sót mới tụ tập bên Quân Niệm Thương ở trong góc.

Đúng thế, Quân Niệm Thương không chết.

Y không vội vã bước vào chiến trường, vốn định đợi phút cuối sẽ gặt, đang định hành động thì Hắc Minh quân đã gia nhập vào chiến đoàn.

Cho nên Quân Niệm Thương ở bên ngoài trơ mắt nhìn Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Vệ bị đồ sát, bên trong vang lên từng đợt tiếng hét thảm, giống như địa ngục trần gian.

- Đông Hoàng tông! Lý Vô Địch!! Lý Thiên Mệnh!!!

Quân Niệm Thương như trở lại ngày kết thúc cuộc chiến Cảnh Vực, tận mắt nhìn Nguyệt Linh Lang bị giết.

Lúc này thứ bị hủy diệt là Thánh Thiên Vệ.

Bình Luận (0)
Comment