Đợt vây giết cuối cùng tựa như cự thú cắn nuốt, Thánh Thiên Vệ còn lại người thì chết, người thì bị thương.
Chỉ khoảng năm nghìn Thánh Thiên Vệ, ít ỏi sáu Thánh Lão thuận lợi chạy thoát.
Còn lại hoặc là chết, hoặc bị bắt giữ, hoàn toàn tan tác.
Chiến tranh kết thúc.
Điều hiển nhiên là Vân Tiêu Kiếm phái và Thánh Thiên Phủ cơ hồ toàn quân bị diệt, tử thương vô số.
Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông nhờ cậy kết giới Vạn Sơn cùng sĩ khí bàng bạc, cộng thêm đám người Lý Vô Địch đảo điên tình hình chiến đấu cao tầng nên rất ít thương vong.
Đa số Vân Tiêu Vệ, Thánh Thiên Vệ bị bao vây giết chết.
Lần đầu tiên bọn họ cảm thụ nỗi sợ bị đối thủ vây giết, tiếc rằng không có lần sau.
Lần này Vân Tiêu Kiếm phái cơ hồ hủy diệt, tông chủ Tư Không Kiếm Sinh bị giết.
Lần này, Thánh Thiên Phủ hao tổn một phần ba, con trai trưởng của Thánh Hoàng, Đông Cực Thánh Vương chết trận tại chỗ
Có thể tưởng tượng trận chiến này đủ khiến nguyên Đông Hoàng Cảnh oanh động mười năm, vang vọng ngàn năm.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Minh Hoàng nghẹn ngào phát ra âm thanh vang vọng thiên địa:
- Thánh Thiên Phủ tự cho rằng có thể ỷ vào bạo lực trấn áp, hoàn toàn hàng phục Hắc Minh tông chúng ta, khiến Hắc Minh tông sa đọa thành chó săn hèn nhát là sai lầm lớn nhất của chúng! Không ai sẽ lãng quên thù hận, chẳng qua đang chờ đợi một cơ hội! Cảm tạ huynh đệ của Đông Hoàng tông cho Hắc Minh tông chúng ta cơ hội đó!
Hắc Minh quân sôi sục hò reo:
- Cảm tạ!!!
Đều là nam nhi nhiệt huyết.
- Chúng ta mới càng phải cảm tạ huynh đệ Hắc Minh quân, không có các người thì sao chúng ta có thể đảo ngược tình hình chiến đấu?
Lời nói của Lý Vô Địch khiến người Hắc Minh tông hả dạ.
Đây mới đúng là đồng minh sống chết.
- Tiếp theo, chúng ta hãy mong đợi sau khi Thánh Hoàng nghe thấy tình hình chiến đấu thì hộc máu ba thước.
Toàn trường lại sôi trào.
Vì mọi người đều rất mong đợi điều đó.
Đương nhiên, tất cả cũng đang trông chờ thu nhặt chiến lợi phẩm.
Gần một phần ba Vân Tiêu Kiếm phái, Thánh Thiên Phủ để lại báu vật đủ làm Hắc Minh tông, Đông Hoàng tông lớn mạnh nhờ nó.
Lý Thiên Mệnh cũng lấy nhiều bảo bối.
Lý Thiên Mệnh bỗng rợn tóc gáy, ngoảnh đầu lại nhìn.
Ôi mợ, chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch đều nhìn mình chằm chằm!
Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm quả trứng thứ ba trong không gian bản mệnh.
Nói càng chính xác là:
Quả trứng thứ ba theo dõi đám Đế Hoang Long Mạch này.
- Kỳ lạ, lão tam phỏng chừng là song thuộc tính, Đế Hoang Long Mạch thì là linh tai thuộc tính thổ, không đủ chống đỡ hệ thống tu luyện cộng sinh. Hiện tại không phải ấp trứng, đừng xung động!
Nhưng Thái Nhất Tháp chấn động, hình như có động tác gì.
Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ, không lẽ bởi vì Thái Nhất Tháp có cách thu Đế Hoang Long Mạch vào để dành?
- Grao!
Đang lúc Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông thu dọn chiến trường, cứu chữa người bệnh thì không ngờ Đế Hoang Long Mạch bỗng mất kiểm soát.
Chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch hội tụ trên đỉnh đầu Lý Thiên Mệnh, nhìn hắn chằm chằm, cùng nhau phát ra tiếng gầm rống.
- Chuyện gì xảy ra?
Mọi người trông thấy chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch từ trên trời giáng xuống, lao hướng Lý Thiên Mệnh.
- Thiếu tông chủ!
Nên biết, khi Đế Hoang Long Mạch xung phong kiểu này đã giết nhiều quân địch, bây giờ chúng nó dùng cách tương tự muốn đối phó thiếu tông chủ?
- Ai đang khống chế Đế Hoang Long Mạch? Bên kết giới hạch có kẻ địch?
- Không đúng, thiếu tông chủ không có dấu hiệu kết giới, dù có kẻ làm phản cũng vô dụng!
Không có dấu hiệu kết giới thì không thể nào bị linh tai kết giới tấn công, dù ai đó điều khiển cũng vô dụng.
Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.
Nhóm Lý Vô Địch, Diệp Thiếu Khanh cũng không phản ứng lại thì Lý Thiên Mệnh đã bị Đế Hoang Long Mạch nuốt chửng.
- Thiên Mệnh!!!
Bọn họ vội vàng xông lên.
Nhưng không cách nào ngăn cản Đế Hoang Long Mạch tàn phá.
Nếu chúng nó muốn giết Lý Thiên Mệnh thì chỉ cần trong khoảnh khắc là hắn thành tro ngay.
Oong!
Khi mọi người kinh tâm động phách thì chính giữa Đế Hoang Long Mạch bỗng lấp lánh ánh sáng trắng.
Một tòa tháp báu màu trắng to lớn bỗng nhiên xuất hiện ở vị trí của Lý Thiên Mệnh, bao trùm lên hắn.
- Thái Nhất Tháp!
- Chẳng phải Thái Nhất Tháp ở trên Thánh sơn sao?
Đối với nguyên Đông Hoàng Cảnh, tuy đẳng cấp hai vật thần ngang nhau, nhưng cơ bản mọi người đều cho rằng giá trị của Đông Hoàng Kiếm cao hơn Thái Nhất Tháp.
Nguyên nhân nằm ở chỗ Thái Nhất Tháp bị cố định trên Thánh sơn, không có ai sử dụng nó được.
- Không ngờ Thái Nhất Tháp đang bảo vệ Lý Thiên Mệnh!
Nói chính xác hơn là Thái Nhất Tháp nuốt chửng chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch, từng con Đế Hoang Long Mạch lao vào trong Thái Nhất Tháp, nhuộm tháp thành màu nâu nhạt.
Thời gian không quá lâu, mọi người còn chưa phản ứng lại thì Đế Hoang Long Mạch thanh thế to lớn đã bị nuốt sạch sẽ.
Thái Nhất Tháp giờ phút này lượng lờ khí linh tai đất đai, trông nặng nề hơn nhiều.
Tiếp theo.
Giây sau, Thái Nhất Tháp biến mất trước mắt mọi người, để lại Lý Thiên Mệnh đứng tại chỗ.
Thoạt trông hắn lành lặn không rụng một cọng tóc, nhưng nhắm mắt lại, chân mày hơi cau, hình như hơi khó chịu.
Thật ra Lý Thiên Mệnh không khó chịu gì, ý thức của hắn lại đi tới thế giới khiến hắn rung động.
Trước đây hắn đã có kinh nghiệm hai lần.
Lần đầu tiên, hắn trông thấy một con chim lửa bay, nuốt sống mặt trời.
Lần thứ hai, hắn trông thấy một con lôi ma sinh ra từ hỗn độn, luyện hóa vạn giới.
Đây là lần thứ ba!
Lý Thiên Mệnh đứng trong hư không vô tận, trông thấy thế giới to lớn không giới hạn.
Đó là mảnh đất liền không biên giới.
Trên đất liền, dãy núi trải rộng, có chín ngọn thần phong cao vút đâm thẳng lên trời, vô cùng vô tận.
Trong núi cao có vạn vạn ức chim bay cá nhảy, vạn vật sinh linh, chúng nó lên trời xuống đất, có tuổi thọ vĩnh hằng.
Trên bầu trời lấp lánh hằng tinh tỏa ánh sáng nóng rực.
Lý Thiên Mệnh không đếm, nhưng hắn biết có ít nhất chín vạn mặt trời lơ lửng trên cao, lửa cháy đốt đại lục vô tận này.
Nhưng ức vạn sinh linh sống trên thần thổ của đại lục vô tận nhẹ nhàng chịu đựng điều đó, có thể thấy mỗi con sinh linh đều là thần vật nghịch thiên.
Mấu chốt là . . .
Đây mới chỉ là một mặt của đại lục vô biên, một mặt của chín ngọn thần phong tối cao chĩa lên trời.
Mặt trái của đại lục này là đại dương không giới hạn.
Có chín tầng đại dương, từng tầng chồng lên nhau, tầng sâu nhất là vực sâu đáy biển vô tận.
Trong chín tầng đại dương sống vạn vạn ức sinh vật biển như cá tôm, có con hình thể to lớn thì bằng một thế giới.
Trên đại dương có chín vạn mặt trăng màu lam tỏa ánh sáng lam ưu mỹ, khiến chín tầng đại dương vô tận này đẹp tuyệt vời.
Hai mặt đại lục giống như Viêm Hoàng đại lục và chiến trường Trầm Uyên.
Nhưng Lý Thiên Mệnh chứng kiến đất liền và đại dương không giới hạn to hơn Viêm Hoàng đại lục gấp vô số lần, thậm chí không cùng một khái niệm.
- Đây là thế giới gì?
Lý Thiên Mệnh một lần nữa rung động vì sự bao la của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ.
Hèn gì trong mắt chúng nó có vạn ức ngôi sao.
Dường như trả lời cho câu hỏi của Lý Thiên Mệnh, trong óc hắn chợt xuất hiện năm chữ:
Hồng Mông Sơn Hải Giới.
Nó tồn tại ở phương thế giới nào?
Nó thật sự là một thế giới sao?
Tại sao Lý Thiên Mệnh trông thấy đại lục không giới hạn này đang tiến lên, ngao du trong hư không vô tận?
Thoạt trông đây không phải thế giới vĩnh hằng và xa xăm, đại lục và đại dương vô biên vốn là một sinh linh.