- Quá thảm! Chúng ta thua trận quá thảm, Tư Không Kiếm Sinh bị một thằng nhóc làm thịt!
- Hắc Minh tông chết tiệt, dám làm phản! Bọn họ không có kết giới bảo vệ, toàn tộc chết chắc!
Đám Thánh Lão tụ tập với nhau, chỉ có thể vô năng gầm rống.
Mỗi người sắc mặt sầu thảm, hốc mắt muốn nứt ra.
Niềm kiêu hãnh và tự tin nhiều năm của Quân Đông Diệu đã sụp đổ vào giờ phút này.
Hiện thực đẫm máu, Quân Đông Diệu không chịu nổi tan tác như vậy.
Những hình ảnh trước mắt như con dao xé rách trái tim Quân Đông Diệu.
Có người run giọng thê thảm lên tiếng:
- Thánh Vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Quân Đông Diệu thốt ra một từ khuất nhục:
- Chạy!
Câu này thốt ra, toàn thân Quân Đông Diệu run bần bật, thật sự là sỉ nhục to lớn.
Nhưng sỉ nhục to lớn là điểm dừng cuối cùng sao?
- Các bằng hữu Thánh Thiên Phủ, các vị hơi bị lạc quan nhỉ?
Phương hướng bọn họ chạy trốn đã bị Lý Vô Địch dẫn đầu, Diệp Thiếu Khanh và Minh Hoàng kèm hai bên, cộng thêm nhiều tông lão Hắc Minh quân, đám đông trưởng lão, điện khanh cảnh giới Thánh, số người cơ hồ đông gấp đôi phe đối phương.
Có lẽ đi lên hai, ba trưởng lão mới ngăn nổi một Thánh Lão, nhưng then chốt là bọn họ có Lý Vô Địch, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng, kết giới Vạn Sơn.
Thậm chí còn có chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch đã tụ tập, nhìn chằm chằm người của Thánh Thiên Phủ.
Đôi mắt Quân Đông Diệu bắn ra tia sáng chói lòa:
- Lý Vô Địch!!!
Gã nhìn bạn cùng lứa từng nhỏ bé như hạt bụi này.
Một trò hề lớn của Đông Hoàng tông.
Còn gã, Quân Đông Diệu, từng là truyền kỳ một thế hệ Thánh Thiên Phủ.
Lý Vô Địch quát mắng:
- Quân Đông Diệu to gan, dám gọi thẳng tên húy của lão tử của ngươi?!
Toàn trường ồn ào tiếng cười.
Quân Đông Diệu quá kiêu ngạo, nên khi bị nhục nhã thế này thì chỉ muốn chiến rồi chết.
Quân Đông Diệu gầm rống:
- Ngươi đừng quá đắc ý, xem thường Thánh Thiên Phủ ta? Chỉ bằng vào đám sứt mẻ các ngươi thì không thể ngăn được ta! Tất cả Thánh Lão theo ta mở một đường máu!!!
Khí thế thì rất hùng dũng.
Nhưng điều Lý Vô Địch muốn là nghiền áp khí thế của bọn họ.
- Hỡi các vị huynh đệ Đông Hoàng tông, đã đến lúc rửa hận cũ! Hỡi các vị huynh đệ Hắc Minh tông, đã đến lúc báo thù sâu biển máu! Giờ thì mọi người còn khách khí làm gì nữa?
Tuyệt đối không cần khách khí!
Giết!!!
Đội ngũ hai bên nháy mắt xung phong liều chết!
Lúc này Quân Đông Diệu còn dám đấu cứng, chỉ có thể nói, gã quá kiêu ngạo nên không tin Thánh Thiên Phủ sẽ đánh thua.
Mắt Quân Đông Diệu khóa chặt Lý Vô Địch, đôi mắt đỏ của Lý Vô Địch cũng nhìn thẳng Quân Đông Diệu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch dẫn đầu lao xuống, mỗi vị Thánh Lão cơ hồ bị hai con Đế Hoang Long Mạch chú ý, rồi bị mấy cảnh giới Thánh vây công.
Phập!
Theo thời gian trôi qua, xác chết của nhóm Thánh Lão lần lượt ngã xuống.
Trong kết giới Vạn Sơn, đây là cuộc nghiền áp.
Đằng trước tất cả Thánh Lão, Quân Đông Diệu cầm thánh thú binh ba mươi sợi thánh thiên văn Thánh Thiên Kim Cương Thần Kích, gã bá đạo vô song đánh túi bụi với Lý Vô Địch.
Quân Đông Diệu cũng là Ngự Thú Sư song sinh, trước đây chỉ có một con rồng thần lộ mặt.
Thú bản mệnh Thánh Thú ngũ giai của Quân Đông Diệu có tên Thánh Thiên Diệu Kim Long Thần, Lý Thiên Mệnh đã thấy con này, giờ xuất hiện hai con rồng.
Thiên Thánh Thần Quang!
Thiên Cương Thần Thể!
Hai thần thông bùng nổ, ánh sáng vàng chói mắt xuyên thấu ra ngoài, ngưng tụ thành cột sáng vàng bắn hướng Lý Vô Địch.
Dưới thần thông Thiên Cương Thần Thể, hai con Thánh Thiên Diệu Kim Long Thần phình to gần gấp đôi, trông lớn còn hơn Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng.
Quân Đông Diệu được Thiên Cương Thần Thể thêm vào, tăng cao lên sáu thước, toàn thân như đúc bằng vàng ròng, mặt trên còn lấp lánh ánh sao màu vàng, trông rất bùng nổ.
Lý Vô Địch ở trước mắt Quân Đông Diệu tựa như trẻ sơ sinh.
Quân Đông Diệu mạnh hơn Tư Không Kiếm Sinh nhiều, nếu Vũ Văn Thái Cực không có Đông Hoàng Kiếm thì chắc chắn không đánh lại gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc này, thần thông Thiên Thánh Thần Quang hóa giải cơn lũ màu đỏ thẫm phun ra từ Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng hóa thành côn to màu đỏ.
Quân Đông Diệu rống to:
- Lý Vô Địch, đi chết đi!
Gã dùng Thánh Thiên Kim Cương Thần Kích thi triển chiến quyết Thánh cảnh, Phách Thiên Trảm Thương!
Quân Đông Diệu điên cuồng rít gào:
- Ngươi thậm chí không thể phá Thiên Cương Thần Thể của ta!
Lý Vô Địch lạnh lùng cười:
- Vậy sao?
Sau đó y bùng nổ, giây phút đó, huyết khí ngập trời.
Quân Đông Diệu đúng là không tệ, chiến ý hùng dũng, như chiến thần vàng ròng, đại sát tứ phương. Lý Vô Địch chém một, hai đao không giết được Quân Đông Diệu.
Nhưng thực lực của hai người dù sao không cùng đẳng cấp.
Một trận đại chiến ngập trời giữa màu đỏ và màu vàng.
Lý Thiên Mệnh xem mà sôi trào máu nóng, khí huyết cuồn cuộn.
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng kia một chọi hai đánh với Thánh Thiên Diệu Kim Long Thần.
Trong phút chốc vảy rồng bay loạn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vô Địch từng đường đao thông thần.
Keng keng!
Ngay trong khoảnh khắc này, Lý Vô Địch nghiền áp đánh hạ Quân Đông Diệu, một đao càn quét.
Leng keng!
Tiếng kim loại ma sát chói tai truyền khắp chiến trường.
Một đao kia chém vào cổ của Quân Đông Diệu.
Sau đó . . .
Chặt đứt đầu của gã!
- A!!!
Cái đầu hoàng kim to lớn bị Lý Vô Địch xách trong tay vẫn còn há mồm hét thảm.
Quân Đông Diệu trợn to mắt như chuông đồng, đau khổ nhìn Lý Vô Địch, chết không nhắm mắt.
Xác của Quân Đông Diệu ngã xuống làm cát bụi bay mù mịt.
Trước bao cặp mắt nhìn, Lý Vô Địch bay lên cao, xách đầu của Quân Đông Diệu to như đầu voi, phát ra tiếng gầm rung trời:
- Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu đã chết!!! Thánh Thiên Vệ còn không đầu hàng?!
Khi Lý Vô Địch quát, sương mù tạm tan biến để tất cả Thánh Thiên Vệ thấy rõ đầu của Quân Đông Diệu.
Cái đầu vàng ròng chết không nhắm mắt, thật sự quá rõ ràng, quá chói sáng.
Giờ phút này, Thánh Thiên Vệ hoàn toàn tan vỡ.
- Ha ha ha! Giỡn với các ngươi thôi, đầu hàng cũng vô dụng, chết cho ta!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vô Địch ném cái đầu vàng ròng của Quân Đông Diệu xuống đất.
Đầu vàng ròng đập mặt đất nứt rạn như tấm lưới lan tràn trăm thước.
Sau đó Lý Vô Địch bắt đầu đồ sát.
- Giết!!!
Tiếng kèn xông trận rốt cuộc cất lên.
Đây là chiến tranh, không phải trò đùa, hoặc ngươi chết hoặc ta mất.
Người ta muốn cho ngươi xác chết trải đầy đất thì sao ngươi có thể nhân từ với chúng, hại chết đồng bào?!
Giờ phút này, trong lòng tất cả Đông Hoàng Vệ, Hắc Minh quân bùng cháy ngọn lửa.
Lý Thiên Mệnh cũng gia nhập vào trong.
Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Vệ còn sót lại trông thấy nhóm Thánh Lão đều chết trận, điều duy nhất bọn họ có thể làm là cắm đầu bỏ chạy.
Sáu vạn Vân Tiêu Vệ, bây giờ chưa đầy một vạn người trốn ra.
Bọn họ không dám ngừng nghỉ, như chó nhà có tang, ai nấy đẫm máu chạy trốn hướng Vân Tiêu Kiếm phái phương bắc.
Từ đây về sau, cuộc chiến tông môn ở Đông Hoàng Cảnh không liên quan đến Vân Tiêu Kiếm phái nữa.
- Lần này tan tác, Vân Tiêu Kiếm phái thoáng chốc rớt xuống thành tông môn hạng ba, hạng bốn.
Phải bỏ ra hàng ngàn năm mới mong phục hồi nguyên khí.
- Nhưng đại quân bảy vạn Thánh Thiên Phủ mới thảm nhất.
Bọn họ bị ‘chăm sóc đặc biệt’, nhất là đến từ Hắc Minh quân.
Ngày xưa Thánh Thiên Phủ nghiền áp Hắc Minh quân, có ít nhất ba vạn người chết trận.
Những Hắc Minh quân ở đây cơ hồ đều có huynh đệ, bằng hữu chết trong chiến tranh. Lần đầu tiên bọn họ tấn công Đông Hoàng tông thật ra trong lòng không muốn chút nào, bọn họ muốn giết nhất là người của Thánh Thiên Phủ.
Bây giờ thì bọn họ đã được mãn nguyện.
Giờ phút này, dù Lý Vô Địch muốn tha cho Thánh Thiên Vệ thì Hắc Minh tông cũng không chịu.