Một kích đánh trúng đối phương, nét mặt của thanh niên càng khinh miệt, rơi xuống đất rồi lại nhảy vọt lên cao trăm thước.
Đáng tiếc, cú đấm trước của gã vừa lúc đánh bay Lý Thiên Mệnh, hắn nhờ vào Thiên Chi Dực bay lượn, bay lên độ cao khiến gã không nhảy lên đánh trúng hắn được.
Tình hình vết thương nội tạng bị cú đấm chấn động nhờ Thái Nhất Tháp thấm nhuần đã dần lành lại, tuy không bị thương nhưng bị bạn cùng lứa đè đầu làm Lý Thiên Mệnh nổi nóng.
- Rốt cuộc ngươi là ai?!
Ít nhất trong năm đại tông môn hình như không có nhân vật này.
Thanh niên lạnh lùng cười uy hiếp:
- Chạy nhanh lắm, lần sau bị ta bắt được thì ngươi chết chắc rồi!
Thanh niên lười nói ra thân phận cho Lý Thiên Mệnh, vì gã cảm thấy đối phương không xứng nghe.
Đang lúc thanh niên hăm dọa thì bỗng một người lao ra, chớp mắt áp sát gã, tung nắm đấm.
Oong!
Trong phút gấp gáp, thú bản mệnh của thanh niên thi triển Đại Địa Thuẫn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tấm thuẫn vỡ nát, thanh niên và cự thú Huyền Vũ cùng hộc máu bay ngược, té xuống đất dập mặt.
Lý Thiên Mệnh nhìn qua, người công kích thanh niên là Viên Hồn Thiên.
Viên Hồn Thiên là điện khanh của Thanh Long Kiếm Phong, cao tầng thực lực Địa Chi Thánh cảnh, dư sức nghiền áp người trẻ tuổi này.
Viên Hồn Thiên đáp xuống đất, lại xông lên:
- Vẫn chưa chết?
Tuy Lý Thiên Mệnh không nói nhưng Viên Hồn Thiên luôn đi theo, sợ hắn đụng phải cường địch.
Thấy Viên Hồn Thiên, Lý Thiên Mệnh đáp xuống đất.
Đây là chiến trường sống chết, không phải luận bàn, hắn không cần biết thanh niên này mạnh cỡ nào, có Viên Hồn Thiên ra tay thì gã tàn đời.
Viên Hồn Thiên lại đấm một cú.
Cú đấm này mạnh gấp mười lần, Thánh Thú ngũ giai thuộc loại thú con sẽ bị đánh nát nhừ.
Thanh niên mặt xám mày tro bò dậy, đối diện cảnh giới Thánh nghiền áp, gã rống to:
- Dừng tay, ta là thiếu tông chủ của Khôn Nguyên tông, Nguyên Sấm! Ngươi dám giết ta thì đại quân năm mươi vạn của Khôn Nguyên Cảnh tuyệt đối san bằng Đông Hoàng tông của ngươi!!!
Trong giọng nói của thanh niên tràn đầy hùng hổ, nhưng gã đã bị Viên Hồn Thiên hù sợ, lập tức báo ra thân phận.
Vì giữ mạng, gã lôi cả năm mươi vạn đại quân ra.
Bây giờ thanh niên miệng ọc máu, cực kỳ chật vật, đã ngoan hơn.
Khôn Nguyên tông!
Viên Hồn Thiên vội vàng dừng tay, ánh mắt nghi hoặc mà rung động nhìn người này.
- Thánh Thú ngũ giai, Chấn Ngục Huyền Vũ, ngươi đúng là người của Khôn Nguyên tông, Đông Hoàng Cảnh không có tộc Huyền Vũ. Nhưng tại sao ngươi đến đây? Đây là chiến trường tông môn, không liên quan gì đến Khôn Nguyên Cảnh các ngươi!
Rõ ràng Viên Hồn Thiên không dám giết thanh niên.
Thanh niên ánh mắt âm trầm nói:
- Ta và Quân Niệm Thương là bằng hữu tốt, theo hắn đến xem cuộc chiến được không?
Lý Thiên Mệnh đi lên trước, ánh mắt hung dữ hỏi:
- Quân Niệm Thương cũng đến? Đã chết chưa?
Nguyên Sấm cười khẩy nói:
- Ha ha, ngươi chưa chết, Đông Hoàng tông chưa hủy diệt thì sao hắn chết được, ếch ngồi đáy giếng.
- Phỏng chừng rùa đen rút đầu không dám vào đi, à nhầm, ngươi mới là rùa đen.
Chấn Ngục Huyền Vũ, kết hợp rùa với rắn, nhưng cũng là rùa đen.
Tộc Khôn Nguyên tông kỵ nhất là bị người ta gọi là tộc rùa đen.
Nguyên Sấm tức giận quát:
- Ngươi muốn chết! Có giỏi thì đừng núp sau lưng trưởng bối, đứng ra quyết đấu sống chết với ta!
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Ngươi nghĩ ta ngốc à? Xéo ngay, chậm một bước lỡ bị giết tại đây thì không thể trách ai.
Mới rồi giao chiến một trận, rõ ràng đối phương mạnh hơn mình nhiều, ít nhất là Thiên Ý cảnh đệ thất trọng, còn có Chấn Ngục Huyền Vũ, hắn đâu ngu đi chịu chết.
Nếu đối phương dây dưa, về sau còn nhiều cơ hội chạm mặt.
Nguyên Sấm tiếp tục châm biếm:
- Đồ hèn!
Viên Hồn Thiên làm bộ muốn trấn áp:
- Biến mau!
Nguyên Sấm cười khẩy nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi cũng chết chắc rồi.
Nguyên Sấm và Chấn Ngục Huyền Vũ phá tan mặt đất, chui xuống lòng đất trốn khỏi chiến trường.
Xem ra thú bản mệnh đặc biệt của Nguyên Sấm có thể hoạt động trong lòng đất, hèn gì gã không sợ sương mù, dám vào trong đi dạo.
Nếu Nguyên Sấm không sớm báo ra thân phận đã sớm bị Viên Hồn Thiên một đấm đánh chết.
Viên Hồn Thiên nói:
- Thiếu tông chủ, đành chịu vậy. Khôn Nguyên Cảnh và chúng ta liền nhau, toàn cảnh vực thống nhất, một mình Khôn Nguyên tông đã có sức chiến đấu mạnh hơn Thánh Thiên Phủ. Đối phương tự xưng là thiếu tông chủ thì không thể giết được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không sao, về sau có cơ hội ta sẽ tự tìm về sĩ diện.
Kẻ kiêu căng huênh hoang như vậy dám đi lung tung trên chiến trường tông môn, còn đến tấn công Lý Thiên Mệnh, đúng là rất to gan.
Viên Hồn Thiên cười nói:
- Với thiên tư của thiếu tông chủ thì chuyển bại thành thắng chỉ là vấn đề về thời gian. Ưu điểm của thiếu tông chủ khiến ta khâm phục nhất là thu phóng tự nhiên, lúc nên hèn sẽ hèn, khi không nắm chắc tuyệt đối không đấu cứng với đối phương.
- Mợ nó, có kiểu khích lệ như ngươi sao?
- Ha ha ha!
Thì ra Viên Hồn Thiên cũng là một người sảng khoái, âm thầm bảo vệ mình, thật là có lòng.
- Thiếu tông chủ, bố cục của phụ thân ngươi sắp lấy được thắng lớn. Trận chiến này thật sự sẽ tạo thành oanh động, tuyệt đối để lại nét mực đậm trong lịch sử Đông Hoàng Cảnh.
Đưa mắt nhìn, sau khi Vân Tiêu Vệ tan tác, Thánh Thiên Vệ bị ba mặt đả kích cũng toàn tuyến tan tác.
Viên Hồn Thiên cười to bảo:
- Thiếu tông chủ, đi theo ta nào, xem một vở kịch lớn!
- Vở kịch lớn gì?
- Không thấy gì sao? Tông môn chúng ta và cường giả của Hắc Minh tông đã bao vây Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu cùng với hơn bốn mươi Thánh Lão!
Lý Thiên Mệnh nhìn lại, thì ra tông lão của Vân Tiêu Kiếm phái đã chết hết.
Nên Lý Vô Địch, Diệp Thiếu Khanh, Minh Hoàng tụ hợp lại bắt đầu vây giết Quân Đông Diệu.
Màn kịch cuối sắp trình diễn.
Viên Hồn Thiên hả hê nói:
- Mợ nó, rốt cuộc làm thịt đám súc sinh Thánh Thiên Phủ hĩnh mũi lên trời, trong mắt không người!
Viên Hồn Thiên mang theo Lý Thiên Mệnh lao nhanh đến chiến trường cuối cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch tụ tập xung quanh, nhìn đối thủ như hổ rình mồi.
Đột nhiên tất cả Đế Hoang Long Mạch tự động cùng nhìn hướng Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh sửng sốt, sao hắn cảm giác Thái Nhất Tháp và quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba rục rịch?
Nhưng hình như chỉ là ảo giác.
Bởi vì ngay sau đó, chín mươi chín con Đế Hoang Long Mạch đã hoàn toàn bao vây kẻ địch.
Đám kẻ địch lấy Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu dẫn đầu, tổng cộng gần năm mươi người, là sức chiến đấu mạnh nhất của đại quân Thánh Thiên Phủ.
Lúc này.
Thánh Lão, Thánh Cương Thánh Thiên Phủ từng huênh hoang, cao ngạo giờ đây mặt xám như tro tàn.
Đặc biệt là Đông Cực Thánh Vương Quân Đông Diệu.
Gã tràn đầy tự tin đến tiếp viện, vừa đến đã thành công ép Minh Hoàng buông bỏ Hắc Hậu, thậm chí tấn công Đông Hoàng tông ngay.
Quân Đông Diệu khát vọng nhanh chóng lập công, san bằng Đông Hoàng tông.
Đám Thánh Lão thê thảm nói:
- Thánh Vương, Vân Tiêu Kiếm phái cơ hồ huỷ diệt!
- Thánh Thiên Vệ chúng ta mất mát nặng nề, quân đội bảy vạn đã chết trận gần hai vạn!
Giọng Quân Đông Diệu khàn khàn:
- Ta biết!!!
Quân Đông Diệu nhìn phương xa đầy rẫy xác chết Thánh Thiên Vệ, chân mềm nhũn.
- Thánh Vương, chúng ta thua thảm như vậy, tổn thất hơn hai vạn Thánh Thiên Vệ, Vân Tiêu Kiếm phái cơ hồ hủy diệt, lần này trở về biết ăn nói sao với Thánh Hoàng đây?
Tưởng tượng Thánh Hoàng sẽ bị tức hộc máu, bây giờ Quân Đông Diệu cũng muốn hộc máu.
Quân Đông Diệu rít gào, mắt chảy huyết lệ:
- A! Im hết đi!!!
Tưởng tượng sắc mặt của phụ thân, tưởng tượng bên Nam Thiên tông nghe tình hình chiến đấu nơi này là Quân Đông Diệu run rẩy.