Lý Vô Địch dở khóc dở cười nói:
- Trời, ngươi không sợ chết sao? Chạy tới tận đây!
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Để Tư Không Kiếm Sinh lại cho ta giết!
- Đây!
Lý Vô Địch đạp trên Tư Không Kiếm Sinh, lực lượng hùng mạnh đè ngực lão hõm xuống không thể vùng lên, chỉ có thể giãy giụa.
Tư Không Kiếm Sinh nhìn chằm chằm thiếu niên tóc trắng, mắt tóe lửa:
- Lý Thiên Mệnh!
Giờ phút này, mắt của Lý Thiên Mệnh lạnh lẽo hơn, hắn nhìn Tư Không Kiếm Sinh không chớp mắt, thè lưỡi nói:
- Nhìn thấy không? Vết thương đã lành.
Mắt Tư Không Kiếm Sinh đỏ ngầu, vùng vẫy rít gào:
- Ngươi chắc chắn sẽ chết!!!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Lý Thiên Mệnh giơ Đông Hoàng Kiếm lên đâm vào miệng Tư Không Kiếm Sinh, mũi kiếm cắm phập xuống mặt đất.
Phập!
Tư Không Kiếm Sinh nghẹo cổ, trợn to mắt, chết không nhắm mắt.
Lý Thiên Mệnh rút Đông Hoàng Kiếm ra, xách thi thể của Tư Không Kiếm Sinh lên, từ phạm vi kết giới Vạn Sơn vọt lên cao, vận dụng sức mạnh trong ngực bụng phát ra tiếng rống rung trời:
- Tư Không Kiếm Sinh chết dưới Đông Hoàng Kiếm, bị ta giết!!!
Đây là trút giận.
Trút giận bị Tư Không Kiếm Sinh một kiếm xuyên lưỡi trên Thông Thiên Môn.
Lý Thiên Mệnh là loại người rất ghi thù.
Trong cuộc chiến Cảnh Vực, khiến tất cả đối thủ biến thành người câm, hôm nay mới thật sự báo thù Tư Không Kiếm Sinh.
- Ngày xưa nhục nhã, giờ phút này rửa hận cũ!!!
Vô số ánh mắt nóng cháy tập trung vào người Lý Thiên Mệnh:
- Thiếu tông chủ!
- Tư Không Kiếm Sinh đã chết!!!
Tin tức như thế cuốn sạch chiến trường!
Chủ của tông môn trực tiếp chết trận, tương đương rắn mất đầu, đả kích vô cùng to lớn vào sĩ khí.
Vân Tiêu Vệ vốn đã không ngăn nổi.
Bọn họ lật đật chạy trốn, nhưng phát hiện đã muộn, vì họ vào kết giới Vạn Sơn quá sâu.
Sương mù dày đặc gấp ba lần, Đông Hoàng Vệ, Hắc Minh quân rậm rạp chặn lại, có linh tai kết giới oanh sát, không biết trốn đi đâu được.
Có trên một nửa người không có dũng khí chiến đấu, bóng ma chết chóc bao phủ trên đầu bọn họ.
Tan tác, trước cái chết, bọn họ sợ vỡ mật.
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh trở lại bên cạnh Lý Vô Địch.
Mặt Lý Thiên Mệnh còn dính vết máu, hắn cười nói:
- Ngại quá, mượn nghĩa phụ lên mặt xíu.
Lý Vô Địch cười tươi:
- Không thành vấn đề, khoái ý ân thù, có thù phải trả mới là trượng phu đích thực!
- Anh hùng chung ý kiến!
Lý Thiên Mệnh nói xong lại bước vào chiến trường, trở thành một Đông Hoàng Vệ bình thường giết địch ở tuyến đầu.
Lý Vô Địch dặn dò:
- Ngươi kiềm chế một chút, đừng bị người ta làm thịt thì ta lỗ to.
- Không thành vấn đề!
Thiếu niên vui sướng cười to, biến mất trong tầm nhìn của Lý Vô Địch.
Lý Vô Địch cảm khái một tiếng:
- Hài tử này thật gan dạ, vị nhân tài nào sinh ra hắn được nhỉ?
Tiếp theo, Lý Vô Địch cũng bước vào chiến trường, trực tiếp đồ sát.
Bản thân Lý Thiên Mệnh không nhớ mình đã giết bao nhiêu người.
Chiến trường là thế, một cuộc chiến tranh giết người nhiều hơn suốt đời cộng lại.
Trong không khí nhiệt huyết, dữ tợn như vậy, mọi người đều trở thành quỷ giết chóc.
Mình không giết thì sẽ trông thấy Đông Hoàng Vệ bị kẻ địch áp chế, cực kỳ nguy hiểm, trong tình huống đó, có thể không đi lên hỗ trợ sao?
- Bước lên chiến trường là không có đường quay đầu.
Phải công nhận chém giết sống chết như vậy càng khiến người trưởng thành hơn.
Lý Thiên Mệnh cảm ngộ càng nhiều.
- Thiên Ý đế hoàng, đế hoàng giận dữ, trăm vạn xác chết la liệt. Thánh Hoàng là đế hoàng của Đông Hoàng Cảnh, là dã tâm của lão tạo nên máu chảy thành sông như bây giờ.
Một loại Thiên Ý chí cao, nó không bắt buộc chỉ có mặt phải, cũng có mặt trái, cũng có chỗ đáng sợ.
Lý Thiên Mệnh đang cảm nhận mặt đáng sợ của Thiên Ý đế hoàng.
Đạp qua núi thây, bơi qua biển máu mới biết cái gì gọi là chiến trường.
Mọi thứ trước mắt đều là cơn giận của Thiên Ý đế hoàng!
Lý Thiên Mệnh vừa chém giết vừa rùng mình hiểu ra.
- Tiến bộ của cảnh giới Thiên Ý quan trọng nhất là lĩnh ngộ. Có nhiều ngộ đạo đến từ chiến đấu, chém giết.
Lý Thiên Mệnh từ con đường đẫm máu đi ra đường Thiên Ý đế hoàng thuộc về chính mình.
Trận chiến này cho hắn được ích lợi vô cùng.
Tất cả điều này là lý do Lý Thiên Mệnh lấy thân phận thiếu tông chủ quý trọng mà xông pha ở tuyến đầu.
Đây là cuộc chiến tranh tông môn oanh động trong lịch sử Đông Hoàng Cảnh.
- Vũ Văn Thái Cực trước tiên thuyết phục Hắc Minh tông liên minh, nghĩa phụ của ta tuy có thù với hắn nhưng kế thừa ý chí của hắn, như vậy mới có thể lúc này đồ sát quân địch. Nói vậy là Vũ Văn Thái Cực có công đức vô lượng cho Đông Hoàng tông. Hèn gì nghĩa phụ phải nhấn mạnh với mọi người rằng nghĩa phụ giết hắn chỉ là vì thù riêng.
Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng, trước mắt hắn là núi thây biển máu, đa số đến từ Vân Tiêu Kiếm phái và Thánh Thiên Phủ.
Bọn họ kẹt sâu trong kết giới Vạn Sơn, bị quân địch số lượng ngang nhau, hoàn toàn không bị uy lực của kết giới ảnh hưởng tấn công, cộng thêm cái chết Tư Không Kiếm Sinh làm tất cả tan tác.
Trong thời gian ngắn chỉ số ít người chạy ra khỏi chiến trường.
Chiến đấu vẫn chưa kết thúc, đại quân Thánh Thiên Phủ trốn đằng sau Vân Tiêu Vệ, phía trước đa số Vân Tiêu Vệ chết, lúc này mới đến lượt Thánh Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh đã giết Thánh Thiên Vệ thứ sáu.
Những người này tuy tuổi tác bằng với nhóm Mộ Dương nhưng lần lượt chết trong tay Lý Thiên Mệnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong phút chốc mặt đất rung ầm ầm, nổ tung trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Đất rung núi chuyển, một con cự thú từ lòng đất lao ra.
Đó là con cự thú Huyền Vũ.
Đầu rắn mình rùa, hơi thở dày nặng.
Huyền Vũ cũng là thú bản mệnh đỉnh cấp, ngang hàng với phượng hoàng, rồng thần. Nhưng Huyền Vũ khác nhau, sức mạnh cũng khác.
Con cự thú Huyền Vũ trước mắt hơi thở bàng bạc, thân hình to lớn, cứng rắn như sắt, đầu rắn cũng vô cùng thô to.
Nhìn mắt của nó có đến năm mươi sáu đốm sao.
Lý Thiên Mệnh cực kỳ rung động:
- Thánh Thú ngũ giai!
Nên biết, Thánh Thú ngũ giai đều thuộc cấp bậc Diệp Thiếu Khanh, trong thế hệ trẻ trừ Nguyệt Linh Lang ra, nguyên Đông Hoàng Cảnh không có một con.
Con cự thú Huyền Vũ trước mắt chưa trưởng thành, một thanh niên mắt màu nâu đứng trên đỉnh đầu của nó, thoạt trông khoảng hai mươi tuổi.
Người này hơi thở dày nặng, ánh mắt nguy hiểm, huyết mạch tất nhiên khá là tôn quý, chứ không thì đã chẳng dùng ánh mắt coi rẻ, cao cao tại thượng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Hắn cảm giác người này tương đương nguy hiểm!
Đối phương cười khẩy nói:
- Ngươi không có tư cách hỏi!
Giây sau, Thánh Thú ngũ giai dưới chân thanh niên đập mặt đất, trong đất bỗng mọc lên vô số gai nhọn bắn hướng Lý Thiên Mệnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thiên Mệnh bay lên trời né thoát.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên Kiếp Hỗn Độn của Meow Meow đánh vào mai rùa, nhưng cự thú cứng rắn chịu đựng, thoạt trông mai rùa khá cứng.
- Muốn chạy?!
Thanh niên này và cự thú Huyền Vũ không thể bay lên trời, nhưng gã nhảy lên cao đấm một cú về phía Lý Thiên Mệnh.
- Giết nữ nhân của Quân Niệm Thương, đụng phải ta rồi còn muốn đi đâu?!
Cú đấm kia như ngọn núi nặng nề ập đến, phá tan bốn lớp tường không gian của Khương Phi Linh.
Rất hung mãnh.
Chắc chắn trên cảnh giới Thiên Ý đệ thất trọng, thậm chí là đệ bát trọng.
Vào phút khẩn cấp, Lý Thiên Mệnh bỗng quay người lại, dùng cánh tay hắc ám thi triển Tam Sinh Ma Quyền Thần Ma Diệt Thế Nhất Quyền, hai đấm va chạm.
Bùm!
Lý Thiên Mệnh lại bay lên, hơi thở chấn động, phun ra búng máu.
- Khá mạnh!
Lý Thiên Mệnh hơi nghi hoặc, trong Đông Hoàng Cảnh trừ Quân Niệm Thương ra còn ai mới hai mươi tuổi có thể một đấm bị thương mình.
Nói thật ra Lý Thiên Mệnh sắp hai mươi mốt tuổi, không nhỏ hơn đối phương bao nhiêu, nếu tính luôn Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp thì hắn gần hai mươi lăm tuổi.
Đối phương định bắt giữ hắn!