Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghĩa phụ, nói vậy là kết giới Vạn Sơn bị yếu bớt uy lực, Đông Hoàng tông có gặp phiền phức gì không?
Lý Vô Địch kiêu ngạo nói:
- Ngươi cứ yên tâm, lão tử của ngươi có rất nhiều lá bài tẩy, bảo đảm không sao.
Lý Thiên Mệnh nửa tin nửa ngờ:
- Ghê gớm vậy sao?
Hắn cứ cảm giác hàng này cà lơ cà phất, không đáng tin đến thế.
Lý Vô Địch nói:
- Thôi thì cho ngươi biết một chuyện, ta còn trong thời kỳ bùng nổ sau khi phá kiếp, tu vi còn tăng lên nữa. Có lẽ khoảng một năm sau mới ngừng tăng lên vùn vụt, thực lực của lão tử của ngươi không chỉ có bấy nhiêu!
- Một năm sau?
Hèn gì Lý Vô Địch ở Thiên Chi Thánh cảnh mà còn tu hành nhanh như thế, hóa ra là hưởng lợi phá kiếp.
Không biết sau này mình phá Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp thì sẽ có thời kỳ bùng nổ kéo dài được bao lâu?
- Và ngươi hãy nhìn bốn phía xem.
Lý Thiên Mệnh ngước đầu nhìn, xung quanh đều là sương mù đỏ bủa giăng.
- Kết giới huyết kiếp thì có gì đẹp mà nhìn?
- He he, cứ nghiên cứu đi.
Lý Vô Địch cười tự tin, vung trường bào, tiêu sái bước đi.
. . .
Thánh Thiên Phủ hoàn toàn co rút về, suốt một tháng không có động tĩnh.
Nhưng Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông, Nam Thiên tông âm thầm chuẩn bị chiến tranh.
Bầu không khí nguyên Đông Hoàng Cảnh nặng nề, dường như ai đều biết gặp tổn thất và khuất nhục nặng như vậy thì Thánh Hoàng và Thánh Thiên Phủ không thể nào nhận thua dễ vậy được.
Bảo vệ tông môn là chuyện của nhóm Lý Vô Địch, Lý Thiên Mệnh đặt hết sức chú ý vào việc tu hành.
Hắn phải giành giật từng giây tiến lên cảnh giới Thánh, kéo dài tuổi thọ, nếu không sẽ chết!
Một tháng sau, một thiếu niên tóc trắng đứng trên Thần Tiêu sơn, tay cầm Đông Hoàng Kiếm.
Nhát chém kinh thiên.
Xích Viêm Hoàng Kiếm!
Đường kiếm chém ra, lực lượng Luyện Ngục Chi Nguyên bùng nổ chưa từng có hình thành ngọn lửa nộ thiên cuốn lấy vô số Đông Hoàng kiếm khí, hội tụ lại.
Một kiếm như rồng lửa gầm rống lao ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trên Thần Tiêu sơn, kiếm thế càn quét vụt qua đâu là nơi đó biến thành đất bùn cháy đen.
Một khe rãnh sâu hoắm xuất hiện trước mắt hắn.
Mắt Lý Thiên Mệnh sáng ngời:
- Quả nhiên mạnh hơn Vạn Kiếm Độc Tôn, đặc biệt dùng Đông Hoàng Kiếm thi triển có thể bùng nổ lực lượng của vòng xoáy Đông Hoàng. Hơn nữa khổ tu một tháng, nghiên cứu thiên văn màu vàng ròng, cộng thêm cảm ngộ cuộc chiến tông môn đợt trước, tu vi cảnh giới của mình đột phá đến Thiên Ý đệ nhị trọng!
Cảnh giới Thiên Ý đúng là khó khăn hơn Quy Nhất cảnh nhiều.
Lý Thiên Mệnh đã thu hoạch rất lớn trong cuộc chiến tông môn, nhưng hắn vẫn bỏ ra một tháng khổ tu thiên văn màu vàng ròng mới khiến Đông Hoàng Kiếm trong thức hải, cũng là Thiên Ý đế hoàng của hắn trưởng thành một chút xíu.
- Cũng tu thành công Xích Viêm Hoàng Kiếm!
Công lao đường kiếm này chủ yếu là của Huỳnh Hỏa.
Không cần thúc giục con gà này, chủ nhân và chiến sủng giao lưu nên luyện thành công Xích Viêm Hoàng Kiếm xem như nước chảy thành sông.
- Meow Meow!
Tiếp theo, ánh mắt nóng bỏng của Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa cùng nhìn về hướng Meow Meow.
Mèo con đang nằm sấp trên mộ của Lý Thần Tiêu, ngủ nướng ngon lành.
- Làm chi!
Bị hù giật mình, Meow Meow nhảy cẫng lên, khẩn cấp bảo vệ hai bé trứng nho nhỏ, cảnh giác trừng Lý Thiên Mệnh và Huỳnh Hỏa.
- Lôi Quân Hoàng Kiếm đâu?
Meow Meow ngáp nói:
- Mai đi, ngày mai Meow sẽ cày cuốc, tích cực leo lên. Cho ta ba ngày là có thể giải quyết cái vèo.
Huỳnh Hỏa rú lên, truy sát Meow Meow:
- Ta đâm chết ngươi! Có một câu đã nói một tháng rồi, ngươi mà còn làm biếng là không có ngày mai!
- Kê ca, đừng xung động, cho ta thêm một lần cơ hội, ta ngủ thêm chút nữa, chờ ta bổ sung đủ tinh thần chắc chắn sẽ làm một con mèo chăm chỉ!
- Ngươi đã nói câu này một vạn lần!
- Meo, có hả? Quên rồi.
- Ăn đường kiếm trứng bâm của ta đây!
- Méo! Biến thái, chỗ đó là hoa cúc!
- . . .
Lý Thiên Mệnh vịn trán, cùng Khương Phi Linh nhìn nhau cười.
Không thể trông chờ vào Meow Meow.
Trừ chúng nó ra, trên Thần Tiêu sơn còn có một quả trứng.
Quả trứng hai màu đã cao hơn ba thước, vỏ trứng đầy vết rạn.
Xem ra con này to lắm đây.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong khi Huỳnh Hỏa và Meow Meow chơi giỡn thì quả trứng cũng nảy lưng tưng theo. Bất đắc dĩ nó quá to quá nặng, lúc lăn làm nguyên ngọn núi rung rung theo.
Trông thấy kích cỡ của quả trứng này, mắt Lý Thiên Mệnh rưng rưng lệ nói:
- Ta rốt cuộc có thú cưỡi rồi.
Khương Phi Linh hỏi:
- Ca ca, lần trước nghe ca ca miêu tả thì bản thể của nó là một con rồng thế giới, lấy thế giới làm thân thể?
- Đúng vậy! Muội không biết nó bá khí cỡ nào đâu, rất rung động, siêu to khổng lồ!
Lý Thiên Mệnh rất khó quên hình ảnh đó.
Hồng Mông Sơn Hải Giới!
Khương Phi Linh bỗng nở nụ cười xấu xa:
- Muội bỗng có một ý tưởng đặc biệt.
- Cái gì?
- Nghe ca ca miêu tả thì muội cảm thấy nó hơi giống một bé thú cưng đặc biệt.
- Bé thú cưng?
- Ừ, một con lưng cõng núi, bụng chứa biển . . .
- Là gì?
- Rùa con.
- Ôi mợ?!
Lý Thiên Mệnh rùng mình, bỗng có linh cảm không may.
- Chuyện đó . . . muội đừng nói bậy, đây là một con rồng thế giới hồng mông, thân thể của nó là thế giới không giới hạn, không phải mai rùa.
Khương Phi Linh cười híp mắt hỏi:
- Ca ca có chắc là muốn nó làm thú cưỡi không?
- Đương nhiên.
- Vậy muội tặng cho ca ca một ngoại hiệu.
- Ngoại hiệu gì?
- Kỵ Quy Chân Nhân.
- . . .
Lý Thiên Mệnh nhìn quả trứng to, chìm trong nỗi sầu lo.
Hắn biết bản thể của con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thứ ba khủng bố, rung động đến chừng nào.
Nhưng phượng hoàng còn biến thành con gà.
Kỵ Quy Chân Nhân?
Lý Thiên Mệnh cảm thấy trước mắt tối tăm.
Hắn chỉ có thể hy vọng lão tam cố gắng chút, bá khí chút, để nhan sắc khác với loài rùa.
. . .
Thánh Thiên Phủ vẫn im lìm, Lý Thiên Mệnh tiếp tục luyện kiếm.
Bên Meow Meow, Lý Thiên Mệnh vừa cho kẹo vừa dùng roi, rốt cuộc khiến con quỷ lười này chịu cùng mình nghiên cứu Lôi Quân Hoàng Kiếm.
Lý Thiên Mệnh đặt tinh lực chủ yếu vào tu hành cảnh giới, đây là phương pháp phá kiếp cứu mạng duy nhất.
Thời gian dần trôi, dường như Đông Hoàng Cảnh hoàn toàn yên ổn.
- Đệ tử Thánh Thiên Phủ bây giờ toàn là than thở, mặt xám mày tro.
- Cao tầng dường như đều bế quan không ra, không biết đang chuẩn bị âm mưu gì.
- Nhưng nghĩa phụ sau khi phá kiếp còn trong thời kỳ bùng nổ, càng lúc càng mạnh.
Thời gian dần trôi, tiếp theo phải xem ai có thể bắt lấy nhiều vốn liếng hơn trong dòng chảy thời gian.
Chớp mắt lại qua nửa tháng.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh và Khương Phi Linh, Lý Khinh Ngữ cùng đi dạo Thiên Bảo Nhai trên Thánh sơn.
Hiện giờ đệ tử ngoại môn, đệ tử Hắc Minh tông đều hội tụ trên ba mươi ba thần phong, nên Thiên Bảo Nhai náo nhiệt hơn trước kia nhiều.
Nơi này có nhiều cửa hàng, bán đủ loại vật phẩm.
Thân phận của Khương Phi Linh gợi lên nhiều hoài nghi.
- Cô nương đi bên cạnh thiếu tông chủ xuất trần còn hơn Tô Vô Ưu, khí chất vô song.
- Nhìn kỹ chút đi, vốn không cùng đẳng cấp mà cha nội. Cô nương này không giống như người trần gian.
- Xem ra danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đông Hoàng tông sắp đổi chủ.
Đây là lời buột miệng vô tình của nhiều người.
- Tô Vô Ưu?
Lý Thiên Mệnh còn nhớ ba tông lão gia đình nàng đều chết hết, Tô gia bây giờ hoàn toàn xuống dốc, không ai chú ý.
Mới nghe nhắc tên của Tô Vô Ưu xong thì phía đối diện có mấy nữ nhân đi tới, hai bên chạm mặt nhau.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua.
Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên, Tô Đào, Tô Lê, các cô nương của Tô gia đều có mặt.
Nhưng lúc này đã khác xưa.
- Ca.
Trông thấy Tô Vô Ưu, mắt Lý Khinh Ngữ lộ tia khó chịu.
Ngày xưa, Tô Vô Ưu khó thoát khỏi trách nhiệm trong cái chết của Quách Tiểu Phù.