Ngàn năm qua, Tô gia đều là tộc lớn thứ hai trong Đông Hoàng tông.
Bây giờ tuột dốc xuống đáy vực, trăm năm trong tương lai cả tộc đừng mơ ngẩng cao đầu được.
Hiện giờ chạm mặt ở đây thật là trùng hợp.
Chỉ thấy Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên ánh mắt buồn bã, mặt trắng bệch, thoáng thấy ba người Lý Thiên Mệnh thì vội co rụt vào góc, không dám đối diện với họ. Tô Đào và Tô lê từng cười cợt châm chọc Lý Khinh Ngữ thì rụt cổ trốn trong góc, ánh mắt run rẩy.
Chưa đầy hai, ba tháng, đối thủ cũ đã lên cao khiến bọn họ ngước nhìn. Dù là Tô Vô Ưu mạnh nhất trong nhóm, từng là đệ tử Thái Nhất e rằng không đánh lại Lý Khinh Ngữ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Khinh Ngữ, muốn trút giận không?
Lý Khinh Ngữ cắn răng, cuối cùng buông xuống:
- Không cần, hung phạm đã chết, đừng để người ta nói chúng ta ỷ thế hiếp người.
- Được rồi, dù sao bọn họ về sau không còn tư cách làm đối thủ của muội.
Lý Thiên Mệnh nói những lời này bằng âm lượng Tô Vô Ưu có thể nghe thấy, nàng cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ, nhưng không dám thốt ra một từ.
- Biến đi!
Lý Thiên Mệnh không muốn trông thấy bọn họ lâu hơn. Lý Khinh Ngữ quá lương thiện, đổi lại là hắn thì lúc chạm mặt ít nhất phải đánh một trận.
Nghe Lý Thiên Mệnh nạt, bốn người Tô Vô Ưu, Tô Y Nhiên như trút được gánh nặng, chỉ dám phập phồng lo sợ bước đi.
Nhưng ngay lúc này.
- Ngươi kêu ai biến?
Bỗng có một giọng nói thô lỗ phát ra từ trong đám đông.
Trong Đông Hoàng tông còn có người dám khiêu khích mình?
Lý Thiên Mệnh nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy một người đẩy nhóm Tô Vô Ưu dạt sang một bên, bước ra trước. Không nhìn ra người này là nam hay nữ, để mái tóc ngay, thân thể to khỏe hơn nữ, nhưng mảnh khảnh hơn nam.
Đôi mắt của người này hung hăng dữ dằn, vừa bước ra đã nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh:
- Thiếu tông chủ thật uy phong, ỷ thế hiếp người ngay bên đường, Đông Hoàng tông còn có vương pháp?
- Ngươi là ai?
- Tô Mục là ta!
Thì ra là người của Tô gia, giỏi chụp mũ thật, Lý Thiên Mệnh mới nói một chữ biến đã bị bẻ thành ở bên đường ỷ thế hiếp người.
Lý Khinh Ngữ giới thiệu:
- Ca, nàng hai mươi lăm tuổi, hình như là Thiên Ý đệ lục trọng.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Ừm!
Vừa giới thiệu xong, nhóm Tô Vô Ưu tụ tập bên cạnh Tô Mục như tìm được núi dựa, thở phào nhẹ nhõm.
- Cô cô!
Tô Mục nghiến răng hỏi:
- Lý Thiên Mệnh khi nhục các ngươi?
Nhiều đệ tử không kìm được trào phúng:
- Đừng nói vớ vẩn, Tô Mục, xéo nhanh lên. Bằng vào Tô gia các ngươi bây giờ có tư cách gì khiến thiếu tông chủ khi nhục?
- Thì đó, da mặt dày như cái mo, rất biết cách dán vàng lên mặt.
Tính tình của Tô Mục nóng nảy, bị người nói mấy câu thì mắt tóe lửa quát:
- Câm mồm!
Xem ra trong khoảng thời gian này có nhiều oán hận tích trữ trong lòng Tô Mục không chỗ trút ra.
- Đây cũng là nữ? Người hai thế hệ Tô gia sao đều là nữ?
Giọng của đối phương trầm thấp nên Lý Thiên Mệnh còn tưởng là nam, kết quả là nhóm Tô Vô Ưu gọi cô cô.
Tô Mục lạnh lùng hỏi:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi khinh thường nữ nhân? Ngươi không phải được nữ nhân sinh ra?
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Lại chụp mũ cho ta? Ngươi cố ý khiêu khích phải không?
Liên tục chụp mũ hai lần, nào là ỷ thế hiếp người, khinh thường nữ nhân, đây không phải khiêu khích thì là gì?
Tô Mục cười khẩy nói:
- Ta chỉ thấy gai mắt bộ dạng cáo mượn oai hùm của ngươi, nếu không có tông chủ thì ngươi là cái thá gì?
Lý Thiên Mệnh vốn tưởng Tô Mục ngu ngốc, nhưng xem ra người này khá thông minh, nói vài câu đã chọc tức mình.
Tô Mục còn nhìn thoáng qua Khương Phi Linh, bị hớp hồn bởi sắc đẹp của nàng, nhưng vẫn châm chọc:
- Ánh mắt của ngươi tệ thật, ả này hơi đẹp nhưng chỉ là bình hoa vô dụng, nhìn được không dùng được, phế vật.
Khương Phi Linh ngây ra, khó chịu nói:
- Ngươi giống con cóc, dựa vào cái gì moi móc ta? Ta đã làm gì đắc tội ngươi?
Mọi người cười rộ lên, hiển nhiên ủng hộ Khương Phi Linh.
Lý Thiên Mệnh vốn lười quan tâm loại người này, nhưng Tô Mục bắt đầu nhục mạ Khương Phi Linh thì sao hắn nhịn được?
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Đi, đi chiến trường Đông Hoàng thứ hai, ta cho ngươi câm mồm.
Lý Thiên Mệnh biết đây không phải đấu tranh nghĩa khí mà là người này muốn mưu sát mình.
Báo thù cho tông lão Tô gia đã chết?
Thật là thấy chết không sờn, đáng tiếc đã bị Lý Thiên Mệnh nhìn thấu mục đích thật sự của nàng.
Thoạt trông Tô Mục như kẻ điên, nhưng đáy mắt dâng lên sát khí:
- Ta phi, đi thì đi, không đánh ngươi một trận còn tưởng rằng Đông Hoàng tông là của ngươi!
Chớp mắt, nhiều người vây quanh bọn họ kéo đi chiến trường Đông Hoàng thứ hai.
Nơi này đều là chiến trường loại nhỏ, thường ngày có nhiều đệ tử luận bàn tại đây.
- Thiếu tông chủ sắp đánh nhau với khủng long cái của Tô gia!
- Tô gia bây giờ chỉ có Tô Mục là địa vị cao nhất, thiên phú cao nhất trong con cháu còn lại của Tô Vân Chỉ, tương lai có hy vọng trở thành tông lão.
Tin tức truyền ra lập tức hấp dẫn nhiều người đến. Rõ ràng Tô Mục không muốn đợi quá nhiều người kéo đến vây xem, khi Lý Thiên Mệnh vừa bước vào chiến trường thì nàng trực tiếp ra tay, không nói một câu đã xông lên đánh.
Ánh mắt của Lý Thiên Mệnh không hề sợ hãi, lạnh lùng cười:
- Tô Mục, ngươi là kẻ dũng cảm, giết ta thì ngươi cũng chết chắc.
- Ngươi nhìn ra? Vậy thì càng phải chết! Còn ta, sớm đã không muốn sống!
Một nữ nhân, tay cầm thánh thú binh Oanh Sơn Chuy, lực lượng hùng hồn, nàng mang theo quyết tâm thề sống chết, sức sát thương rất kinh người.
Khương Phi Linh đã Phụ Linh, trước bao ánh nhìn, nàng dùng cách vượt sức tưởng tượng dung hợp vào người Lý Thiên Mệnh.
- Ngươi mới nói Linh Nhi của ta vô dụng, bây giờ sẽ cho ngươi xem nữ nhân toàn tộc Tô gia của ngươi không xứng xách giày cho muội ấy!
Lý Thiên Mệnh vừa dứt lời thì thú bản mệnh của Tô Mục, Thánh Thú tứ giai Địa Long Đằng Xà chui xuống lòng đất. Mặt đất cuộn sóng, cát bụi tung bay, con cự thú này tùy thời sẽ ở lòng đất thi triển thần thông mang đến uy hiếp trí mạng cho Lý Thiên Mệnh.
Tô Mục lúc này giống như sát thủ.
- Lý Vô Địch hủy Tô gia ta, ta muốn hủy ngươi! Dùng máu của ngươi tế điện cho phụ thân, thúc thúc và đại ca của ta!!!
Tô Mục là con gái út của Tô Vân Chỉ, người có địa vị cao nhất Tô gia hiện nay. Tô Mục cắn răng, mắt chảy huyết lệ, giọng nói cực kỳ trầm thấp. Tô Mục biết mình không có nhiều cơ hội nên vừa ra tay đã là sát chiêu.
Chiến quyết Thiên Ý, Loạn Ma Phong Chuy Pháp!
Chùy thứ nhất, Loạn Ma Vũ!
Keng!
Oanh Sơn Chuy bá đạo hung mãnh, mấu chốt là tốc độ nhanh, cuốn lấy vô số tàn ảnh giáng xuống đầu.
Nhưng khi Tô Mục rơi vào trường thời gian, Loạn Ma Vũ đánh phá tường không gian nhưng bị ngăn chặn hoàn toàn, chưa đánh trúng Lý Thiên Mệnh thì hắn đã bay lên trời.
Thiên Chi Dực giúp Lý Thiên Mệnh cơ hồ ở thế bất bại.
Lý Thiên Mệnh cười nhạo:
- Nhìn thấy chưa? Những cái này đều là thủ đoạn của Linh Nhi. Tuy ngươi lớn tuổi, tu luyện đến Thiên Ý đệ lục trọng, có Thánh Thú tứ giai nhưng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, vậy mà muốn giết ta?
Lý Thiên Mệnh rút Đông Hoàng Kiếm ra từ nhẫn tu di, giờ hắn có thể tùy ý cất chứa thanh kiếm.
- Thực lực của ả mạnh hơn Tư Không Lăng Phong một chút, so sánh thì Nguyên Sấm phỏng chừng là cảnh giới Thiên Ý đệ thất trọng.
Lý Thiên Mệnh dùng sức mạnh của Tô Mục để đo lường cảnh giới của Nguyên Sấm, gã nhỏ tuổi hơn Tô Mục, thú bản mệnh cũng có cấp bậc cao hơn.