Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 540 - Chương 540 - Đại Quân Ba Mươi Ba Vạn

Chương 540 - Đại quân ba mươi ba vạn
Chương 540 - Đại quân ba mươi ba vạn

- Với thiên phú hiện tại của ta nghiên cứu kiếm đạo dung hợp này mà đã khó khăn như vậy, nếu cho nghĩa phụ tu luyện cũng chưa chắc có thể thành công.

Hiện giờ Lý Thiên Mệnh đang tu luyện chiến quyết cùng cấp bậc với Lý Vô Địch.

Mấu chốt là không có phiên bản đơn giản.

Bước lên cảnh giới Thiên Ý, có được Thiên Ý đế hoàng, mặc kệ là Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm hay Nghịch Thần kiếm ý thì Lý Thiên Mệnh đều thi triển hoàn chỉnh, hắn vượt qua bạn cùng lứa rất xa về mặt chiến quyết.

Nhưng Lý Thiên Mệnh vẫn không thỏa mãn, kiếm đạo dung hợp quá khó, làm vực dậy đấu chí của hắn, quyết tâm liều với nó.

Ngày ngày đêm đêm, như đói như khát, hành Huỳnh Hỏa và Meow Meow đau eo mỏi lưng, rên rỉ cầu xin.

- Lão đại, chúng ta sai, không bao giờ dám trào phúng ngươi nữa.

- Cầu xin ngươi, bỏ qua cho trẻ nhỏ đi, chúng ta mới một tuổi.

- Đúng vậy! Meow chưa phát dục đầy đủ đã bị người vùi dập tan nát đời hoa!

- ???

Nghe là lạ.

- Đứng lên, đánh cho ta!

Meow Meow khóc không ra nước mắt:

- Méo!

Mèo con không còn cách nào, nếu không bò dậy chống cự thì sẽ bị kiếm băm trứng.

- Dung hợp, dung hợp!

Lý Thiên Mệnh không đếm hết mình đã chìm đắm trong kiếm đạo dung hợp bao lâu rồi, thế giới tinh thần của hắn vẫn luôn dung hợp một hình ảnh.

Thiên lôi địa hỏa va chạm kịch liệt.

Hai loại lực lượng nóng bỏng nhất, không bên nào phục bên nào.

Bùm bùm!

Ngày nọ, một cơ hội đã đến.

Hai tay Lý Thiên Mệnh cầm kiếm, nhắm mắt lại, huơ Đông Hoàng Kiếm chém mạnh xuống.

Đây là kết quả rèn luyện mấy nghìn lần, hàng vạn lần.

Mãi đến giờ phút này . . .

Thần Tiêu đệ nhị kiếm!

Oong!

Lực lượng lôi hỏa rốt cuộc hoàn toàn dung hợp, hội tụ lại, nguyên tố mỏng manh nhất cũng tụ trong đó.

Một kiếm mở trời bắn thẳng lên kết giới huyết kiếp trên đầu, lôi đình ầm vang trong ngọn lửa, hai loại kiếm khí tinh tế giao thác, hình thành một luồng kiếm cương lôi hỏa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay cả kết giới huyết kiếp cũng bị xé rách một lỗ nhỏ, đủ thấy uy lực của đường kiếm này mạnh mẽ tới mức nào.

- Rốt cuộc thành công!

Cố gắng lâu dài, bước ra một bước quan trọng như vậy, rốt cuộc thấy dễ chịu hơn.

Đây là cảm giác thành tựu.

Lý Thiên Mệnh thấy sướng, hai con thú nhỏ dưới chân hắn thì thở hổn hển, khóc không ra nước mắt, trông như bị vùi hoa dập liễu.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đứng lên, cùng ta tham ngộ thiên văn!

Huỳnh Hỏa thê lương nói:

- Quác! Ta xin được đổi Ngự Thú Sư! Chúng ta muốn thú cưỡi cao đẳng, mềm mại!

Meow đồng ý!

. . .

Thời gian trôi qua.

Hôm nay, Lý Thiên Mệnh tính thời gian.

- Đã qua tám mươi ngày từ khi nghĩa phụ đánh tan đại quân của Vân Tiêu Vệ, Thánh Thiên Vệ. Hôm nay mình đột phá đến cảnh giới Thiên Ý đệ tam trọng.

Tức là đã gần ba tháng.

Ba tháng, nói thật thì tương đương ba năm đối với Lý Thiên Mệnh, bề ngoài hắn tươi xanh trẻ măng nhưng thân thể đã tương đương với hai mươi tám tuổi.

Trong khoảng thời gian này Lý Thiên Mệnh bế quan khổ tu, một tháng đột phá đến Thiên Ý đệ nhị trọng, bỏ ra gần năm mươi ngày đến đệ tam trọng, nói lên tu hành cảnh giới Thiên Ý khó khăn nhưng hắn vẫn thăng cấp nhanh.

Ngoài ra, Lý Thiên Mệnh luyện thành công hai kiếm cơ sở của Thần Tiêu kiếm quyết, bỏ ra nhiều tinh lực rốt cuộc dung hợp Thần Tiêu đệ nhị kiếm.

Đến tận đây.

Thực lực của Lý Thiên Mệnh một lần nữa tăng cao.

- Mình bây giờ đã dần có thể khiêu chiến một số trưởng bối. Học võ không có điểm dừng, không thể thả lỏng!

Lý Thiên Mệnh biết thiên phú siêu nhiên, thú bản mệnh nghịch thiên là vốn liếng của hắn.

Nhưng cần mẫn cố gắng, bất tử bất khuất mới là phẩm chất quý giá nhất.

. . .

Thánh sơn, đỉnh núi, chòi nghỉ mát.

Một nam nhân áo lam ngồi trước mắt Diệp Thiếu Khanh, hai người đang chơi cờ, khí chất của họ tương tự, đều giống phiên phiên quân tư.

Nam nhân áo lam là Vi Sinh Thiên Lan.

Lý Vô Địch áo trắng tóc đỏ đi vào, nói:

- Hai ngụy quân tử thì đừng học đòi văn vẻ, làm việc nào!

Diệp Thiếu Khanh vươn tay xào lộn xộn bàn cờ:

- Có tin tức?

Vi Sinh Thiên Lan dở khóc dở cười lẩm bẩm:

- Mợ, ăn gian!

Hàng này thấy sắp thua nên thừa dịp nhanh tay gian lận.

Diệp Thiếu Khanh nghiêm nghị nói:

- Vi Sinh huynh, ưu tiên việc lớn.

- Dẹp đi!

Vi Sinh Thiên Lan sửa sang vạt áo, quay sang hỏi Lý Vô Địch:

- Ý muốn của Quân Thánh Tiêu thế nào?

- Rất đơn giản, tặng đất cầu chi viện.

- Là sao?

Ánh mắt Lý Vô Địch lộ tia khinh thường nói:

- Hắn tặng địa bàn của Vân Tiêu Kiếm phái cho Khôn Nguyên tông đổi lấy mười lăm vạn Khôn Nguyên Vệ, đại quân đã vào Đông Hoàng Cảnh.

Diệp Thiếu Khanh nhíu mày nói:

- Hắn điên rồi sao?

Ánh mắt Vi Sinh Thiên Lan lạnh lùng nói:

- Đông Hoàng Cảnh vạn năm qua chưa từng mất lãnh thổ, làm người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh vậy mà làm ra chuyện khuất nhục như vậy, thật là tội nhân thiên cổ!

Lý Vô Địch cười khẩy nói:

- Nhi tử đã chết nên đâu còn lý trí, bí quá hóa liều, từ nay sa đọa xuống vực.

Lý Vô Địch uống hớp rượu, trông y thoải mái nhàn nhã.

Vi Sinh Thiên Lan hỏi:

- Mười lăm vạn Khôn Nguyên Vệ cộng thêm mười tám vạn Thánh Thiên Vệ, thực lực của đối thủ mạnh hơn lúc đầu. Lý Vô Địch, ngươi có cách ứng đối gì không?

Lý Vô Địch nói:

- Chúng ta đầu tiên là nghiên cứu bọn chúng tấn công kiểu gì?

Vi Sinh Thiên Lan hỏi ngược lại:

- Khôn Nguyên tông tiến công Đông Hoàng tông, Thánh Thiên Phủ tiếp tục phục kích Nam Thiên tông chúng ta? Hoặc hai quân đổi vị trí?

Lý Vô Địch bình tĩnh nói:

- Ta cảm thấy sẽ không. Thứ nhất, Khôn Nguyên tông không thể nào đơn độc tiến công, bọn họ càng không muốn mất mát binh tướng, bọn họ đến vì ích lợi. Thứ hai, tâm thái của Thánh Hoàng thay đổi, hắn muốn không mất một binh một tốt chiếm lấy Đông Hoàng Cảnh, nhưng giờ đã mất bảy vạn, đối với hắn thì không khác gì mất bảy mươi vạn.

Con người đều là thế, vốn muốn hạ gục đối thủ mà không trầy trụa gì, nên hành động cẩn thận. Nhưng bây giờ bị chặt đứt một cánh tay thì cẩn thận làm quái gì nữa, đương nhiên là liều mạng cũng quyết chém chết kẻ địch.

Huống chi Khôn Nguyên tông sẽ không giúp bọn họ đơn độc công chiếm Đông Hoàng tông, có Khôn Nguyên tông hỗ trợ, bọn họ đã có thực lực trực tiếp công phá Nam Thiên tông.

Vi Sinh Thiên Lan nhíu mày hỏi:

- Ý của ngươi là đại quân ba mươi ba vạn này sẽ tụ tập một chỗ lần lượt đánh bại chúng ta?

Lý Vô Địch hỏi:

- Đúng vậy! Bọn họ bây giờ mạnh hơn đại quân hai mươi lăm vạn ban đầu của Thánh Thiên Phủ, nếu một mình tấn công Nam Thiên tông thì các ngươi chịu nổi không?

Vi Sinh Thiên Lan lo lắng hỏi:

- Trước kia thì có hy vọng, nhưng bây giờ tâm thái của Thánh Hoàng thay đổi, tám phần không thể chống đỡ.

Diệp Thiếu Khanh hỏi:

- Ngươi còn rảnh rỗi đi lo cho Nam Thiên tông? Kết giới Vạn Sơn của chúng ta, bao gồm Đế Hoang Long Mạch đều bị nhi tử của ngươi hố, sao ngươi không hỏi xem bên mình có chịu đựng được không?

Lý Vô Địch cười nói:

- Ha ha, đừng nói như vậy, ta là người cầm lá bài tẩy trong tay.

- Ta thì thấy ngươi lợn chết không sợ nước sôi nóng mới đúng. Có vũ khí bí mật gì, nói nhanh lên.

Lý Vô Địch nhe răng cười nói:

- Không nói được, không nói được, nói ra thì không linh.

Diệp Thiếu Khanh nói:

- Ra vẻ bí hiểm, nếu làm hỏng thì đáng đời nhà ngươi hối hận suốt đời.

Bình Luận (0)
Comment