- Quân Thánh Tiêu, lăn ra chịu chết!
Khi Lý Vô Địch nói chuyện thì môi treo nụ cười, một nhát đao xẻ đôi đầu người vàng ròng dưới chân.
- Nếu ngươi không ra thì lão tử sẽ làm đồ ăn ở trước mặt ngươi, muốn nhấm nháp thịt vàng ròng xào không?
Kiểu khiêu khích này thật là khiến người không nói nên lời.
Nhưng đây là phong cách của Lý Vô Địch, dám yêu dám hận, có nghĩa có tình với người thân, không chút thương tình với kẻ địch. Dù sao trên vai Lý Vô Địch gánh sinh mạng của mấy chục vạn người, từng bước mạo hiểm.
Lúc này đấu với kẻ địch thì nói đạo nghĩa làm chi?
Nói làm thịt vàng ròng xào là xào thật!
Cho nên . . . Thánh Thiên Phủ điên rồi!
Mười tám vạn ánh nhìn nóng cháy tập trung vào Thánh Hoàng, bọn họ tuy rằng chiếm cứ ưu thế nhưng vẫn hy vọng Thánh Hoàng tự tay giết Lý Vô Địch, rồi đại quân xông lên hoàn toàn phá hủy Đông Hoàng tông!
- Thánh Hoàng!!!
Thoáng chốc vô số tiếng rống tụ tập trên người Thánh Hoàng.
Nhiều Thánh Lão còn lý trí, vội giải thích thay Thánh Hoàng:
- Các vị huynh đệ Thánh Thiên Phủ, đừng trúng kế. Thực lực của chúng ta vượt xa đối phương, vốn không cần Thánh Hoàng mạo hiểm.
- Chờ chúng ta đồ diệt Đông Hoàng tông thì Thánh Hoàng có nhiều cơ hội nghiền áp Lý Vô Địch!
Không phải bọn họ không tin Thánh Hoàng mà vì Lý Vô Địch cũng là người phi thường, nếu bị y dắt mũi đi thì dễ trúng kế?
Thánh Hoàng sẽ lựa chọn thế nào?
Thánh Hoàng bỗng bật cười nói:
- Lý Vô Địch, đừng dùng thủ đoạn khiêu khích ấu trĩ này với ta. Rồi sẽ tới lúc ngươi chết, nhưng không phải hiện tại. Vì ta phải cho ngươi xem Đông Hoàng tông bị hủy diệt trước, lúc đó ngươi chết mới vui.
Giọng điệu của Thánh Hoàng vô cùng bình tĩnh, nói lời khiến Thánh Thiên Vệ tin phục.
Không phải không muốn giiết ngươi mà là không đến lúc.
Lý Vô Địch giơ ngón tay cái khen:
- Lợi hại, thật không hổ là Thánh Hoàng, có thể miêu tả hèn nhát rùa đen bằng từ thanh thoát như vậy.
Vẫn còn nhiều Thánh Thiên Vệ khó chịu, vì Lý Vô Địch quá láo, mười tám vạn người ước gì y chết ngay.
Hiện tại rõ ràng là Lý Vô Địch không thành công ép chiến, kế hoạch bắt giặc thì bắt vua trước của y thất bại. Nhiều người của Đông Hoàng, Hắc Minh tông có linh cảm không may.
Đưa mắt nhìn, Thánh Hoàng, Nguyên Hồn sắp ra lệnh tấn công.
Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh đứng cạnh Lý Vô Địch bỗng bước ra một bước.
- Quân Niệm Thương, người chết lớn hơn tất cả, ngươi cần gì hành ả như thế? Kéo tới kéo lui, tưởng mang theo hải sản đóng băng à?
Lý Thiên Mệnh nhìn thấy ngay bên cạnh Quân Niệm Thương vẫn mang theo quan tài thủy tinh.
Ánh mắt mọi người cùng rơi xuống người Lý Thiên Mệnh.
Hắn là nhi tử của Lý Vô Địch, là nhân vật mấu chốt đã giết Nguyệt Linh Lang, cướp đi Đông Hoàng Kiếm trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Chứ không thì Thánh Hoàng tay cầm Đông Hoàng Kiếm rất có thể đã nghênh chiến Lý Vô Địch.
Giờ phút này.
Lý Thiên Mệnh cười tươi trực diện mắt đầy tơ máu của Quân Niệm Thương.
Giọng Quân Niệm Thương lạnh băng:
- Sắp chết đến nơi, ngươi còn cười được?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đương nhiên là cười được, dù sao nguyên liệu thịt hoàng kim xào không phải ta tự cung cấp.
Lý Thiên Mệnh học theo Lý Vô Địch, vào phút mấu chốt nếu không ác với kẻ địch thì sao bảo vệ người thân, bằng hữu của mình.
Quân Niệm Thương không nhịn được:
- Lý Thiên Mệnh!!!
Nguyên Sấm thản nhiên nói:
- Quân sư huynh, đừng nói nhiều với hắn, vô nghĩa.
Lý Thiên Mệnh đổi đề tài, chĩa mũi dùi sang Nguyên Sấm:
- Ngươi là cái thứ gì? Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Đây mới là mục tiêu thật sự của hắn.
Nguyên Sấm ngây người:
- Ngươi nói cái gì?
Đây là lần đầu tiên có bạn cùng lứa nói chuyện với gã bằng thái độ như vậy.
Lý Thiên Mệnh nhìn Chấn Ngục Huyền Vũ dưới chân Nguyên Sấm, bật cười nói:
- Ta hỏi ngươi là cái gì, hả, Kỵ Quy Chân Nhân?
Hắn định bụng sẽ lan truyền ngoại hiệu này với người khác ngay, cái này gọi là ra tay trước mạnh hơn.
Rùa là cấm kỵ của Khôn Nguyên tông.
Thoáng chốc ngọn lửa trong mắt đại quân mười lăm vạn Khôn Nguyên tông đốt trên người Lý Thiên Mệnh.
- Nhìn cái gì? Không đồng ý được gọi là đại quân rùa đen rút đầu à?
- Phụt!
Dù sĩ khí tụt thấp cỡ nào cũng bị Lý Thiên Mệnh chọc cười, vì miêu tả quá hình tượng.
Nguyên Sấm là một người kiêu ngạo, nên mắt gã bắn ra sát khí động trời.
Nguyên Sấm cười dữ tợn:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, Lý Thiên Mệnh?
- Ta muốn biết rằng có phải ngươi giống như thú bản mệnh của mình, trông thấy ta chỉ dám rụt đầu vào mai, run cầm cập không?
- Nói thêm câu nữa thì có tin là ta rút lưỡi của ngươi không?
- Đừng chỉ nói không làm, có ngon thì qua đây, đừng hèn giống Thánh Hoàng.
Nguyên Sấm bị chọc tức cười.
Phó tông chủ Nguyên Hồn nói:
- Đừng chơi theo hắn.
Dây dưa kiểu này thật vô nghĩa.
- Thúc, cho ta mười giây!
Người trẻ tuổi dù sao khác với Quân Thánh Tiêu, Nguyên Sấm bước ra một bước, mắt nhìn xoáy vào Lý Thiên Mệnh.
- Ta nghe hiểu, ngươi muốn đấu một trận sống chết với ta phải không?
- Muốn chứ sao không, nhưng ngươi hèn mà.
Nguyên Sấm tức giận quát, mặt đất rung rinh theo:
- Ngươi xéo lại đây cho ta!!!
Nguyên Hồn nhắc nhở:
- Nguyên Sấm!
- Chỉ mười giây! Ta sẽ giải quyết kẻ thua cuộc này ngay, giở trò mồm mép ở trước mặt ta, phải xé nát cái mỏ này ra mới được!
Khi Nguyên Sấm nói chuyện thì ánh mắt Lý Thiên Mệnh cháy bỏng rút Đông Hoàng Kiếm ra, bước vào chiến trường.
- Đông Hoàng Kiếm!!!
Nhiều người trông thấy Lý Vô Địch thật sự giao thần binh quý trọng như vậy cho Lý Thiên Mệnh sử dụng.
Thoáng chốc, ánh mắt nhiều người thay đổi.
Tuy bọn họ biết đây rất có thể là cạm bẫy, nhưng sức hấp dẫn quá lớn.
Cuộc chiến Cảnh Vực quyết định quyền sở hữu Đông Hoàng Kiếm, từ đây về sau không thể cướp giật. Nhưng trong phút hỗn loạn cuộc chiến tông môn mà giết Lý Thiên Mệnh có thể cho Thánh Hoàng tạm thời cầm Đông Hoàng Kiếm một thời gian. Khi Thánh Hoàng đánh chiếm Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông, thống nhất Đông Hoàng Cảnh thì chắc Cổ Chi Thần quốc sẽ không can thiệp.
Nguyên Hồn và Thánh Hoàng liếc nhau.
Hai người không ngăn cản Nguyên Sấm tức giận, những người khác càng sẽ không.
Mọi người nghĩ rằng:
- Ba tháng trước, Lý Thiên Mệnh thực lực tương đương với cảnh giới Thiên Ý đệ tam trọng thì lấy gì so sánh với đệ nhất thiên tài Khôn Nguyên Cảnh Thiên Ý đệ thất trọng!
Nhiều người Đông Hoàng tông, Hắc Minh tông cũng lộ ánh mắt buồn rầu, ví dụ như Viên Hồn Thiên, trong cuộc chiến tông môn đợt trước gã thấy rõ Nguyên Sấm quyết giết Lý Thiên Mệnh.
Bây giờ làm sao đánh lại?
Trong tất cả mọi người chỉ có Lý Vô Địch là khoanh tay bật cười.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của y, tiếp theo yên lặng xem cuộc vui là được.
Lúc này.
Nguyên Sấm quát to:
- Khôn Nguyên Vệ, đếm thời gian giúp ta, chỉ cần mười giây!
Gã mang theo Chấn Ngục Huyền Vũ lao vào chiến trường.
Chủ nhân và chiến sủng xông vào điểm trung gian hai đại quân.
Tiếp theo là chém giết sống chết!
- Lý Thiên Mệnh, lần trước nếu không phải ngươi trốn tránh thì bây giờ xác chết đã bốc mùi, ngươi lấy đâu ra dũng khí chọc vào ta? Hay ngươi thật sự chán sống?
Khi Nguyên Sấm nói chuyện, chân đạp mặt đất, mũi chân chạm đất thì nền đất nứt rạn, một khe nứt lớn lan tràn hướng Lý Thiên Mệnh.
Cùng lúc đó, Thánh Thú ngũ giai Chấn Ngục Huyền Vũ khổng lồ đạp bốn chân xuống đất, đừng nhìn thân hình của nó to lớn nhưng động tác rất nhanh nhẹn. Khi đầu và chân của nó co lại, mai rùa to lớn chui xuống lòng đất.
Huỳnh Hỏa trợn to mắt nói:
- Lão đại, mai rùa này quá cứng, ta và Meow Meow hơi khó đánh phá, cộng thêm nó co rút đầu vào, e rằng chúng ta không xử nó được.
Quanh người Chấn Ngục Huyền Vũ ngưng kết mấy chục tầng cương khí đất bùn, trông dày chắc còn hơn Cửu Trọng Hỗn Độn Lôi Giới của Meow Meow, đúng là không thể phá vỡ.