Trong sương mù đỏ dày đặc, từng đợt linh tai phong hỏa thủy thổ điện đỏ máu gào thét, hóa thành vô số Côn Bằng nghiền áp xung phong, đến đâu là máu phun tới đó.
Khi đã có miệng vết thương sẽ bị sương mù đỏ bám vào, dù là ai đều lập tức trúng độc huyết kiếp, mắt mũi tai miệng chảy máu mà chết.
Đáng sợ hơn nữa là kết giới huyết kiếp tự mang sương mù đỏ đầy trời, bị lạc phương hướng trong đó, sương mù đỏ bao trùm phạm vi rộng gấp mười lần kết giới Vạn Sơn.
Nó giống như một con cự thú đó, nuốt chửng đại quân ba mươi ba vạn vào bụng, sau đó tùy tiện ngược giết.
Thoáng chốc cảnh tượng giống như Lý Vô Địch đã nói, thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông.
Thậm chí không thể giữ xác chết nguyên vẹn, dù là thú bản mệnh hay Ngự Thú Sư đều bị kết giới huyết kiếp hút thành thây khô, huyết khí toàn thân trở thành sức sát thương của kết giới huyết kiếp.
Kết giới huyết kiếp giết người thì sẽ càng lúc càng mạnh.
Đây mới chỉ bắt đầu, thế nhưng đã có vô số tiếng gào thét tuyệt vọng đến từ Thánh Thiên Phủ, Khôn Nguyên tông, người nghe da đầu tê dại.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Linh tai màu đỏ như rồng qua sông, không thể đếm hết, che lấp tầm nhìn, chỉ có thể nghe tiếng hét thảm, trông thấy người bên cạnh bị kết giới hút thành thây khô, đây mới là nỗi sợ đáng sợ nhất.
- Kết giới huyết kiếp là trừng phạt nghiêm khắc nhất của tổ tiên chúng ta dành cho kẻ định cắt đứt truyền thừa của Đông Hoàng tông, đồ diệt con cháu!
Rất công bằng, nếu không xâm nhập thì sẽ không chết, trước khi giết người phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị giết ngược lại.
Hôm nay, Thánh Thiên Phủ một lần nữa run rẩy, run như cầy sấy.
Trong sương mù đỏ, sắc mặt của Quân Thánh Tiêu và Nguyên Hồn như gan heo, vặn vẹo khó coi.
Cổ họng Quân Thánh Tiêu ngứa ngáy, chắc lại hộc máu.
- Rút quân! Rút quân!!
Hai chữ này tuy rằng khuất nhục nhưng là tuyển chọn duy nhất, khi Quân Thánh Tiêu, Nguyên Hồn thốt ra hai từ đó, giọng nói nghẹn ngào.
Thật ra không cần bọn họ nói thì Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ đã co cẳng chạy trốn rồi.
Bọn họ không thấy bóng dáng kẻ địch thì đánh cái kiểu gì?
Cho nên Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ chỉ có thể thê thảm mà trốn, chật vật bỏ chạy như thấy quỷ.
Nhiều người da đầu tê dại, toàn thân lạnh lẽo, thậm chí lúc bối rối chạy bị vấp ngã, bị thú bản mệnh của mình giẫm chết.
- Oa!
- Chạy, chạy nhanh!
- Thánh Thiên Phủ tiêu đời, Đông Hoàng tông thắng!
Không khí thê thảm tràn ngập trên đầu mỗi người.
Trông thấy hy vọng lấy được toàn thắng, toàn thể người của hai tông môn Đông Hoàng, Hắc Minh càng dốc sức hơn nữa, mọi người cùng cống hiến tất cả lực lượng tăng mạnh uy lực của kết giới huyết kiếp.
Lý Thiên Mệnh nhìn trong sương mù đỏ vọng ra tiếng gào thét xé trời, không kìm được hỏi:
- Nghĩa phụ, hôm nay kết giới huyết kiếp có thể giết hết Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ không?
Lý Vô Địch giải thích rằng:
- Không thể nào! Ngươi nghĩ bọn họ là cải trắng, đậu hủ hay sao? Tuy kết giới huyết kiếp lợi hại nhưng phạm vi kết giới không lớn, đại quân ba mươi ba vạn cơ hồ lấp đầy, chia nhỏ sức sát thương. Đông người cũng dễ tìm lối ra, chúng ta chỉ có thể cố gắng giết nhiều chút, nhưng không thể tru diệt. Dù sao tổ tiên đã mất, hiện giờ là người đời sau điều khiển kết giới huyết kiếp.
- Hiểu rồi.
Lý Thiên Mệnh cũng cho rằng nếu chỉ dựa vào một kết giới là có thể giết hết ba mươi ba vạn người phe địch thì quá đáng sợ, vượt qua lẽ thường.
Lý Vô Địch nói:
- Mục đích hôm nay của chúng ta là bị thương nặng Thánh Thiên Phủ và Khôn Nguyên tông, khiến bọn họ khó thể liên hợp tấn công Nam Thiên tông.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Hôm nay hành Khôn Nguyên tông như vậy, không sợ bọn họ trả thù sao?
Lý Vô Địch nheo mắt nói:
- Để xem bọn họ có dám hay không! Bọn họ dám tới đây vì muốn nhặt của rơi, nếu không ra oai phủ đầu bọn họ còn tưởng rằng Đông Hoàng Cảnh chúng ta dễ ăn hiếp! Và đừng nhìn bọn họ thống nhất Khôn Nguyên Cảnh, nội bộ cũng đấu tránh nhiều, trong Khôn Nguyên Cảnh ẩn giấu nhiều địch thủ đang chờ Khôn Nguyên tông hao tổn thực lực. Đối với kẻ tham lam như vậy thì cách duy nhất là đánh rụng răng nó, khiến nó tự cụp đuôi cuốn xéo. Nếu tỏ ra yếu thế với chúng thì chúng sẽ càng lấn tới, ngươi hiểu đạo lý này không?
Đây là lý do Lý Vô Địch kêu Lý Thiên Mệnh giết Nguyên Sấm, dụ Khôn Nguyên tông liều mạng lao vào kết giới huyết kiếp.
Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:
- Trước kia không hiểu, hiện tại đã hiểu.
Lý Thiên Mệnh đồng ý với cái nhìn của Lý Vô Địch, trên thế giới này có nhiều người được một tấc lại muốn tiến một thước, bọn họ sẽ không ngừng lòng tham, trừ phi ngay từ đầu đã đánh gãy răng của họ.
Ánh mắt Lý Vô Địch sâu thẳm nhìn về hướng kết giới huyết kiếp, khóe mắt dường như ướt nước:
- Vì giữ gìn cơ nghiệp vạn năm, các tổ tiên nhìn xa trông rộng khiến người khâm phục. Làm người đời sau, chúng ta càng phải vâng theo ý chí của tổ tiên, giữ gìn cơ nghiệp Đông Hoàng tông, không làm họ thất vọng.
Người có tính tình đích thực thì không phụ kỳ vọng của tổ tiên, phỏng chừng y không thẹn với lòng.
Lý Thiên Mệnh nghiêm túc nói:
- Nghĩa phụ, ngươi và Dương thúc đều là người ảnh hưởng sâu sắc đến ta. Dương thúc dạy ta kiếm giả trung chính, đại đạo vô cương, dùng chính đạo phá vạn đạo. Còn nghĩa phụ dạy cho ta hào tình can đảm, không độc không phải trượng phu, khoái ý ân thù, cả đời sảng khoái.
Lý Vô Địch hỏi:
- Dương thúc là vị nào?
- Bằng hữu của mẫu thân ta, phủ chủ Thiên Phủ của Chu Tước quốc.
- Ha ha, là phụ . . .
Lý Vô Địch vội ngậm miệng lại, nhủ thầm: Đó chẳng phải là phụ thân của ngươi, Lý Mộ Dương sao?
- Nghĩa phụ?
- Đi, cùng nhau đi xem Thánh Thiên Phủ, Khôn Nguyên tông tổn thất cỡ nào rồi!
Lý Vô Địch kéo Lý Thiên Mệnh lên Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng, cánh chim vỗ, bay vào kết giới huyết kiếp.
Bên trong giăng đầy sương mù đỏ, nhưng hai phụ tử có thể trông thấy rõ ràng tình hình chiến đấu. Lần này Thánh Thiên Phủ lại bị tổn hại nặng.
Còn Khôn Nguyên tông, nhiều người đi vào thì không chỉ bị đánh rụng răng mà nội tạng cũng bị đánh dập nát rồi.
Lý Vô Địch vui vẻ nói:
- Ai cho Khôn Nguyên tông nhà ngươi ham muốn lãnh thổ của Đông Hoàng Cảnh ta, sớm muộn gì phải ói ra hết cho lão tử. Ai bảo Quân Thánh Tiêu nhà ngươi bán đất cầu vinh, cơ nghiệp mấy ngàn năm của Thánh Thiên Phủ sắp bị hủy trong tay ngươi!
Bọn họ không cần khách khí với Khôn Nguyên tông, vì lạc hậu và yếu đuối sẽ bị đánh.
Không ai đồng tình kẻ yếu, đối diện khiêu khích và xâm nhập thì chỉ có một cách:
Đâm chết chúng!
Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng lao vào kết giới huyết kiếp, tại đây có thể thấy phần lớn Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ chạy trốn thành công, tuy hầu hết đều bị thương, ai nấy mặt trắng không chút máu, bị hù sợ teo tim.
Lý Vô Địch càu nhàu:
- Phạm vi kết giới huyết kiếp quá nhỏ, chứ không thì ít nhất giết được hai mươi vạn!
Phạm vi nhỏ mà đông người thì sẽ có nhiều cách trốn ra.
Lý Vô Địch và Lý Thiên Mệnh đều biết tổ tiên có thể làm được đến mức này đã là cực hạn.
- Ít nhất Thánh Thiên Vệ đã chết sáu vạn, Khôn Nguyên Vệ cũng mất năm vạn, bên chúng ta không tổn thương một binh một tốt! Sướng chết, giờ lão tử rất muốn thấy nét mặt của Quân Thánh Tiêu và Nguyên Hồn.
Nghĩ đến đây Lý Vô Địch lại vui vẻ lên.
- Đại quân ba mươi ba vạn chỉ còn lại hai mươi hai vạn. Thánh Thiên Phủ vốn có hai mươi lăm Thánh Thiên Vệ, hiện tại mười ba vạn chết trận, còn lại mười hai vạn, không mạnh hơn Nam Thiên tông bao nhiêu. Khôn Nguyên Vệ thì còn xấp xỉ mười vạn người.
Nói thật thì uy lực của kết giới huyết kiếp mạnh mẽ, sự đáng sợ của tổ tiên thánh tộc Lý thị khiến Lý Thiên Mệnh rung động.