Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 547 - Chương 547 - Bên Nhau Đến Bạc Đầu

Chương 547 - Bên nhau đến bạc đầu
Chương 547 - Bên nhau đến bạc đầu

Lý Vô Địch vỗ vai Lý Thiên Mệnh, nói:

- Nếu ngươi không giết chết Nguyên Sấm, với thái độ nhặt của rơi của Khôn Nguyên tông chắc chắn sẽ núp phía sau Thánh Thiên Vệ. Ngươi dụ giết Nguyên Sấm tương đương với ít nhất giết hai vạn Khôn Nguyên Vệ, lập công lớn.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Nghĩa phụ, ban đầu nghĩa phụ khiêu chiến Thánh Hoàng là thật sự nghiêm túc sao?

- Đương nhiên là . . . không, lão tử sớm biết hàng này nhát gan. Quân Thánh Tiêu là loại người cẩn thận, tiếc rằng gần đây tâm tình quá nóng nảy, chỉ có thể miễn cưỡng bình tĩnh. Ta khiêu khích hắn là để lót đường cho ngươi.

- Lót đường?

- Đúng, lần đầu tiên khiêu khích, trong lòng đối phương bực tức nhưng bị Quân Thánh Tiêu dằn xuống, ngươi lại khiêu khích một lần nữa thì sẽ không có vẻ đột ngột. Nguyên Sấm bị ức chế hai lần, quả nhiên đi ra chịu chết, ít nhất hại chết hai vạn Khôn Nguyên Vệ, ha ha.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Lợi hại, bội phục.

Nói thật thì Lý Vô Địch rất giỏi nắm chắc kẻ địch.

Lý Vô Địch nói:

- Đương nhiên, lão tử chẳng những nghiên cứu Vũ Văn Thái Cực, còn nghiên cứu Quân Thánh Tiêu nhiều năm, ai cho phép hắn láo trước mặt của lão tử?

Người có thể nhẫn nhịn thì đều là con sói đói, Lý Vô Địch là loại người này.

Có át chủ bài kết giới huyết kiếp nhưng trong cuộc chiến tông môn lần trước Lý Vô Địch chịu đựng không lật ngửa, kết quả lần này khiến Quân Thánh Tiêu, Nguyên Hồn tự chuốc lấy khổ.

Hai phụ tử cùng nhìn phương hướng quân địch chạy trốn.

Mãi đến lúc này, quân địch có thể chạy được đều đã chạy, số còn lại mãi mãi ở kết giới huyết kiếp, tẩm bổ kết giới huyết kiếp.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đồ khờ Quân Niệm Thương lại sắp mang hải sản đóng băng của hắn chạy trốn rồi.

Lý Vô Địch cười phá lên:

- Thật lúng túng.

Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nhìn Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ thê thảm khóc la:

- Hắn muốn chôn Nguyệt Linh Lang trên Thánh sơn? Giờ còn muốn chôn nữa?

Lý Vô Địch nói:

- Con người của Quân Niệm Thương hơi có cá tính, khác với phụ thân của hắn, nhưng bây giờ hơi rúc vào sừng trâu. Ta không nói hắn là kẻ ác, nếu đổi thân phận khác thì các ngươi có lẽ sẽ thành bằng hữu, nhưng đã đi đến bước này cũng là nhân duyên trùng hợp, ông trời cũng không làm gì được.

- Ta biết, cuộc đời luôn sẽ có người khác nhau với phương thức khác nhau đứng ở mặt đối lập với mình. Mặc kệ người đó là ai, tính tình như thế nào, chỉ cần người đó muốn không chết không ngừng với ta thì đành tiễn hắn lên đường vậy.

Đây là ý tưởng của Lý Thiên Mệnh.

Hắn thừa nhận mọi thứ của Quân Niệm Thương, thậm chí thừa nhận y là người tốt.

Nhưng không thể thay đổi sự thật bọn họ sẽ giết nhau kẻ sống người chết.

Trừ phi Quân Niệm Thương buông bỏ Nguyệt Linh Lang.

Nhưng điều này có thể không?

. . .

Phía tây Đông Hoàng quần sơn.

Hai mươi hai vạn tàn quân nhuộm máu trốn ra khỏi kết giới huyết kiếp lo sợ không yên hội tụ cùng một chỗ.

Nhiều người đều có vết thương trên thân thể, thậm chí cụt tay cụt chân. Bọn họ ở trong kết giới huyết kiếp thấy tận mắt người bên cạnh và thú bản mệnh chất đống xác chết thành núi, tiếp theo bị hút thành thây khô, hình ảnh đó sẽ là ác mộng suốt đời.

Sĩ khí từ bàng bạc đến rớt xuống vực sâu ngàn trượng, mây đen nặng nề treo trên đầu quân tàn bại, đè ép bọn họ không thở nổi.

- Khởi . . . khởi bẩm Thánh Hoàng, Bắc Tiêu Thánh Vương, Tây Quyết Thánh Vương hy sinh! Chỉ còn lại tám Thánh Lão còn sống, các Thánh Lão chuyên môn bị kết giới huyết kiếp nhằm vào. Thánh Hoàng, lại chết năm vạn huynh đệ, bây . . . bây giờ Thánh Thiên Vệ chúng ta còn lại . . . chưa đầy mười hai vạn người . . .

Ba câu nói như ba cây Độc Long Thứ liên tục đâm vào người Quân Thánh Tiêu, mỗi cây gai đều xuyên thủng qua.

Chuyện này không còn là hộc máu ba thước nữa mà là hành hạ trí mạng!

Trong mắt mọi người thấy Thánh Hoàng cúi đầu, hai nắm tay siết chặt, thoạt trông im lặng nhưng thật ra nội tạng chảy máu, da thịt gân xương tách rời.

- Thánh Thiên Phủ tiêu đời!

- Thống nhất Đông Hoàng Cảnh gì chứ, từ lúc khai chiến đến bây giờ chưa giết được một ngàn người phe địch, bên mình đã chết đại quân mười ba vạn! Đều là huynh đệ tỷ muội có máu có thịt!

- Quá thảm, liên tục hai lần bị Lý Vô Địch chơi đùa trong lòng bàn tay, để chúng ta đi chịu chết!

- Thánh Thiên Phủ đã bị phá hủy một nửa thì thống nhất Đông Hoàng Cảnh cái kiểu gì?

- Mất mặt, mất mặt nhất trong mấy ngàn năm qua!

- Thánh Hoàng, thu tay đi, nhận thua đi! Đừng để các huynh đệ đưa mạng nữa, về thôi!

Nhiều người đã đánh mất hồn phách, càng miễn bàn tới tôn nghiêm. Trong lòng Thánh Thiên Vệ hiện giờ chỉ có sợ hãi, chỉ có khuất nhục.

Bọn họ cảm giác rõ rệt Thánh Hoàng không còn là người có thể bày mưu lập kế, người số một Đông Hoàng Cảnh mà bị người ta quay như dế, Thánh Hoàng không còn như xưa nữa, tiếp tục đi theo lão sẽ bị dã tâm của lão hại chết.

Thật nhiều người thê thảm nói:

- Cầu xin Thánh Hoàng lại lần nữa rút quân, nghỉ ngơi lấy lại sức ba ngàn năm rồi hãy thống nhất Đông Hoàng Cảnh!

Thánh Hoàng chợt mở to mắt, con ngươi đỏ giống như Quân Niệm Thương, tròng mắt đầy tơ máu:

- Người đâu!

Thánh Hoàng lúc này tựa như con sư tử đực bị thương, bị máu tanh và thù hận, và cả ngạo mạn trong lòng chi phối.

- Chém đầu tất cả người phát tán ngôn luận tiêu cực, bắt đầu từ Triệu Thanh, Thiên Luân Thánh Lão!

- Rõ!

Thánh Hoàng mãi là Thánh Hoàng, dù lão cơ hồ mất lòng Thánh Thiên Phủ nhưng vẫn có thể tùy tiện phán xét sinh mệnh.

Phập!

- A!

Những người lên tiếng đều bị người mình Thánh Thiên Phủ vây giết, chặt đầu.

- Quân Thánh Tiêu, ngươi thua chắc rồi, cứ tiếp tục như vậy thì không tới mười ngày Thánh Thiên Phủ sẽ bị hủy hoại tan tành trong tay ngươi!

- Đông Hoàng Cảnh từ nay không còn Thánh Thiên Phủ!

- Cơ nghiệp hàng vạn năm bị kẻ bảo thủ như nhà ngươi làm hỏng hoàn toàn!

- Không cần các ngươi giết ta, ta tự vận! Ta xứng đáng với khởi liệt tổ liệt tông!

Hai vị Thánh Lão trước khi chết đôi mắt chảy dòng lệ, tự sát tại chỗ.

Nhìn xác chết của họ ngã trong vòng vây đám đông, tàn quân Thánh Thiên Vệ bỗng im lặng nghe tiếng kim rơi.

Thỏ chết cáo khóc, sao mà vui nổi?

Đa số người trong đầu còn văng vẳng lời nói trước khi chết của hai vị Thánh Lão, đã trở thành ám ảnh theo họ cả đời.

Chém eo!

Ai mà không có người thân bằng hữu chết trong cuộc chiến tông môn này?

Vốn coi khinh đối thủ nhưng bị giết ngược ra nông nỗi này, làm người đứng đầu Thánh Thiên Phủ, Quân Thánh Tiêu không cần chịu trách nhiệm sao?

Mắt Quân Thánh Tiêu đỏ máu, sắc mặt sầu thảm, thậm chí lảo đảo.

Bên Khôn Nguyên tông cũng không khá hơn gì, đại quân mười lăm vạn đến nhặt của rơi, chưa vớt vát được gì, chưa đụng độ với ai thì thiếu tông chủ đã bị giết, năm vạn người chết trận.

- Phó tông chủ, giờ làm sao trở về ăn nói với toàn tông đây?

- Năm vạn huynh đệ ! Toàn bộ chết thảm ở bên trong!

- Còn chưa lấy lại đầu của thiếu tông chủ!

- Nếu ban đầu phó tông chủ ngăn Nguyên Sấm lại, không cho Lý Thiên Mệnh kia cơ hội khiêu khích thì chúng ta đã không vào sâu như vậy, chết nhiều người đến thế!

Nguyên Hồn ẩn mình trong áo đen cũng không thoải mái hơn Quân Thánh Tiêu.

Nguyên Hồn gầm lên:

- Câm mồm hết cho ta!

Đại quân im lặng.

Bình Luận (0)
Comment