Mấy tông lão cãi nhau:
- Phó tông chủ, Vân Tiêu Kiếm phái đã vào tay, trả giá sinh mệnh năm vạn huynh đệ đã là lỗ to, mau rút quân thôi, mặc kệ đám ngốc Thánh Thiên Vệ này!
- Vớ vẩn, đã chết năm vạn huynh đệ rồi cụp đuôi chạy trốn vậy sao? Mặt mũi của Khôn Nguyên tông chúng ta để vào đâu? Cho nguyên Cổ Chi Thần quốc cười nhạo à?
Nguyên Hồn lại gầm lên:
- Ta bảo các ngươi câm mồm, không nghe thấy sao?!
Tập thể Khôn Nguyên Vệ im lặng, tương đương với răng bị đánh nát còn phải nuốt vào bụng, chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Quân Thánh Tiêu tiến lên trước:
- Nguyên Hồn!
Hai người nhìn nhau một cái, kết giới thiên văn nhỏ bao bọc họ lại, diễn ra cuộc đối thoại riêng tư.
- Thánh Hoàng, ta nói thẳng nhé, ta cũng không ngờ đám chó chết tổ tiên thánh tộc Lý thị giấu kết giới huyết kiếp sâu như vậy. Kết giới đệ nhất Đông Hoàng Cảnh có uy lực thế nào thì hai chúng ta đã biết, đừng nói ba mươi vạn, nguyên Khôn Nguyên tông kéo đến cũng chưa chắc đánh chiếm được Đông Hoàng tông này. Thánh Hoàng đừng mơ mộng gì về Đông Hoàng tông nữa, cho các ngươi ba ngàn năm cũng không phá được kết giới huyết kiếp!
Nguyên Hồn ôm cục tức trong bụng, không còn tôn trọng với Thánh Hoàng nữa.
Quân Thánh Tiêu nói:
- Không khoa trương như vậy, chỉ cần các người tiếp viện thêm mười lăm vạn, rồi chúng ta nghĩ ra kế sách tỉ mỉ hơn, chắc chắn có cách gì đó.
Nguyên Hồn cười khẩy nói:
- Lại tiếp viện mười lăm vạn? Ngươi nghĩ Khôn Nguyên tông ta bị điên sao? Trừ phi ngươi đưa thêm địa bàn của Hắc Minh tông cho chúng ta, nếu không thì miễn bàn.
- Không thể nào!
Nguyên Hồn thẳng thắn nói:
- Vậy thì thôi, chúng ta cũng không thể nào tiếp viện mười lăm vạn,
Quân Thánh Tiêu tức giận nói:
- Năm vạn người bị giết, thiếu tông chủ chết trận, Khôn Nguyên tông các ngươi chịu đựng được sao?
Nguyên Hồn vô cùng nghiêm túc nói:
- Vấn đề không phải là nhịn được hay không mà là có năng lực làm hay không. Ngươi nghĩ chúng ta không có địch thủ trong Khôn Nguyên Cảnh sao? Chúng ta không thể mạo hiểm hao tổn càng lớn giúp ngươi bắt lấy Đông Hoàng Cảnh, hiểu chưa?
Nguyên Hồn nhức đầu hơn ai hết, kết quả như thế này, gã trở về Khôn Nguyên tông sẽ bị một đống người chỉ trích.
Nguyên Hồn khoát tay, vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Thánh Hoàng, ta khuyên ngươi hãy rút đi, trở về dưỡng sức ba ngàn năm, để mộng đẹp lại cho con cháu của ngươi thực hiện, thứ lỗi cho chúng ta không theo ngươi được.
- Vậy trả Vân Tiêu Kiếm phái lại cho Đông Hoàng Cảnh.
Nguyên Hồn cười âm hiểm:
- Ngươi quá ngây thơ, thứ đã ăn vào còn có thể nhả ra sao?
Quân Thánh Tiêu nhìn Nguyên Hồn chằm chằm với ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Nguyên Hồn lùi một bước:
- Thôi vậy, nói thật, hai tông còn tình nghĩa, ta cũng không muốn làm quá tuyệt tình. Chỉ cần ngươi còn cách nào ổn thỏa một chút thì ta đồng ý theo ngươi, không ai muốn chịu chết lãng phí như hôm nay!
Giọng nói của Quân Thánh Tiêu âm trầm lạnh lẽo như ác quỷ ra từ địa ngục:
- Ta có cách.
- Mời nói.
Quân Thánh Tiêu nói:
- Hai mươi hai vạn người công phá kết giới Hộ Hải, ép Lý Vô Địch dẫn người đi ra chi viện, rời đi kết giới huyết kiếp, sau đó hủy diệt bọn họ.
Nguyên Hồn bật cười:
- Tưởng tượng thật đẹp, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi ban đầu có hai mươi lăm vạn người còn không dám trực tiếp tấn công kết giới Hộ Hải, bây giờ chỉ có hai mươi hai vạn tàn quân, ngươi kêu ta công phá kết giới Hộ Hải?
Quân Thánh Tiêu nói:
- Trước kia không được nhưng bây giờ thì khác, nhưng ta có một cách mà bọn họ đến chết cũng không ngờ tới.
Nguyên Hồn nói:
- Rửa tai lắng nghe.
Quân Thánh Tiêu thì thầm bên tai Nguyên Hồn.
Nguyên Hồn nghe xong, lửa xanh nhấp nháy trong hốc mắt, cực kỳ giật mình nhìn Quân Thánh Tiêu:
- Ngươi điên rồi, loại chuyện này mà cũng dám làm?!
Quân Thánh Tiêu trầm giọng nói:
- Tại sao không dám? Ta là Thánh Hoàng, không phải thánh mẫu! Ta hỏi ngươi, thượng cổ hoàng tộc sẽ không làm chuyện như vậy sao? Tại sao ta không thể làm?
Nguyên Hồn nghiêm túc nói:
- Ta không cần biết, tóm lại đến lúc đó xảy ra chuyện thì ngươi hoàn toàn chịu trách nhiệm, ta chỉ dẫn quân đi theo ngươi, ngươi muốn làm chuyện dơ bẩn thì tự mình giải quyết!
Quân Thánh Tiêu nói:
- Không thành vấn đề, ngươi chỉ cần chờ ta đánh tan kết giới Hộ Hải thì xua Khôn Nguyên Vệ vào chém giết là được.
- Đồng ý, vì đạo nghĩa, ta điên một lần cuối với ngươi!
- Đừng nói vì đạo nghĩa, nói là để Khôn Nguyên tông của ngươi lấy lại mặt mũi, báo thù rửa hận nghe còn thật sự hơn.
- Ha ha, Thánh Hoàng thật là người đại khí phách, bội phục.
Nguyên Hồn còn tưởng đâu Quân Thánh Tiêu sẽ từ nay rút quân, sa sút, nào ngờ lão ác như vậy.
Quân Thánh Tiêu bị hành thảm đến thế, với lòng kiêu ngạo và tự tôn của lão thì sao chịu rút quân vào lúc này?
Nếu rút quân sẽ bị thiên hạ cười đến rụng răng, từ nay Thánh Thiên Phủ không vực dậy được nữa, lão phải bí quá hoá liều!
Hơn nữa thả mười vạn Khôn Nguyên Vệ rời đi thì đối phương sẽ không quay về chi viện nữa, tương đương với tặng miễn phí Vân Tiêu Kiếm phái.
- Thời gian quý giá, thừa dịp đối phương chưa phản ứng lại, nhanh chóng tiến quân Nam Thiên tông!
- Được!
Trong lúc lòng người hoảng sợ, hai nhân vật lĩnh quân đã mật mưu xong.
Hai người đi ra, Thánh Hoàng trực tiếp nói:
- Thánh Thiên Vệ nghe lệnh, theo ta cùng tiến quân Nam Thiên tông! Mọi người yên tâm, lần này chúng ta tất thắng! Ta và phó tông chủ Nguyên Hồn đã có kế hay thắng chắc!
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Có kế hay gì?
Tại sao không sớm lấy ra sử dụng?
Không có người biết.
Nhưng đã thấy Thánh Hoàng giết gà dọa khỉ, mười hai vạn Thánh Thiên Vệ chỉ có thể theo sau.
Quân Niệm Thương đuổi theo:
- Phụ thân, rốt cuộc có cách gì? Tuyệt đối đừng đưa mạng!
Quân Thánh Tiêu nghe câu này thì nhìn lại, Quân Niệm Thương còn kéo theo quan tài thủy tinh.
Quan tài thủy tinh phản chiếu ánh sáng đặc biệt chói mắt, đặc biệt mỉa mai.
Quân Thánh Tiêu híp mắt, lửa cháy hừng hực:
- Ngươi nói cái gì?
- Nhi nói là đừng hại chết người mình nữa . . .
Bùm!
Quân Thánh Tiêu đột nhiên áp sát Quân Niệm Thương, vỗ chưởng xuống, nhưng mục tiêu không phải y mà là quan tài thủy tinh.
Oong!
Quan tài thủy tinh và người ngọc nằm trong đó khoảnh khắc tan biến, hóa thành bột phấn bay trong thiên địa.
Quân Thánh Tiêu lạnh lùng liếc Quân Niệm Thương một cái rồi xoay người đi:
- Niệm Thương, tiếp theo ngươi hãy nhìn, đừng nói chuyện.
Bỏ lại Quân Niệm Thương mờ mịt vươn tay bắt lấy bột phấn thủy tinh trong thiên địa.
Từ lúc Quân Niệm Thương có ký ức tới nay đây là lần đầu tiên phụ thân cầm kiếm đâm vào trái tim của y.
Thân xác không đau, nhưng trái tim đau đớn không muốn sống.
- Lang Nhi . . .
Quân Niệm Thương tuyệt vọng, phấn thủy tinh bay theo gió rắc khắp đất đai mênh mông.
Trong gió lớn.
Mái tóc dài của Quân Niệm Thương bay rối, một ngày đầu bạc.
. . .
Thánh sơn, Côn Bằng thánh điện.
Chiến trường vừa được dọn dẹp xong.
Lần này nuốt vào đại quân mười mấy vạn của Thánh Thiên Phủ và Khôn Nguyên tông cộng lại, tài phú của hai tông môn lại tăng vọt.
Những chiến lợi phẩm này đều là bảo đảm cho tông môn phát triển mạnh mẽ trong ngàn năm sắp tới, bù qua sớt lại, về sau Thánh Thiên Phủ càng lúc càng yếu, Đông Hoàng tông thì ngày càng mạnh.
Đông Hoàng tông đang chìm trong cuồng hoan.
Không chết trận một người, lấy được toàn thắng, còn gì vui sướng hơn điều này?
- Thánh Thiên Vệ của Quân Thánh Tiêu bị chém eo! Cộng thêm Khôn Nguyên Vệ thì họ chỉ còn hai mươi hai vạn, những người này đã không cách nào tiến công Đông Hoàng tông và Nam Thiên tông.
- Bọn họ chỉ có thể tuyển chọn rút quân, Khôn Nguyên tông lấy được Vân Tiêu Kiếm phái thì phỏng chừng sẽ không chơi với họ nữa.
- Sau này Đông Hoàng tông chúng ta có tông chủ dẫn dắt, lại có thiếu tông chủ truyền thừa, đời đời huy hoàng.
- Sau bốn đời là có thể lại làm người chấp chưởng Đông Hoàng Cảnh!
Đối với Đông Hoàng tông thì họ đã thắng trận chiến tranh này.
Nhưng lúc này có tông lão đến báo:
- Ba vị tông chủ, đại quân Thánh Thiên Phủ, Khôn Nguyên tông không rút lui, càng không mỗi người một ngả, mà là tiến quân Nam Thiên tông. Nghe ý của Quân Thánh Tiêu là muốn công phá!
Đám người Lý Vô Địch, Minh Hoàng, Hắc Hậu giật nảy mình:
- Cái gì?