- Bọn họ bị điên rồi sao? Chỉ với hai mươi hai vạn tàn quân, lấy cái gì tấn công kết giới Hộ Hải?
- Số lượng mới nhiều gấp đôi Nam Thiên Vệ, dù công chiếm được thì bọn họ cũng chết gần hết, có ý nghĩa sao?
Minh Hoàng không hiểu nổi.
Nói thật thì nhóm Lý Vô Địch, Diệp Thiếu Khanh cũng mờ mịt.
Lý Vô Địch nói:
- Xác nhận lại tình báo.
Chốc lát sau, thám tử khác trở về báo cáo:
- Khởi bẩm tông chủ, phương hướng bọn họ tiến quân là Nam Thiên tông!
Thoáng chốc mọi người hai mặt nhìn nhau.
Diệp Thiếu Khanh nghi hoặc hỏi:
- Quân Thánh Tiêu bị đánh đến khùng rồi? Nhưng tại sao người của Khôn Nguyên tông cũng điên theo họ?
Lý Vô Địch nói:
- Mặc kệ như thế nào thì ít nhất Nguyên Hồn có lý do giữ bình tĩnh.
Hắc Hậu nói:
- Hoặc có lẽ cố làm ra vẻ thôi, dụ chúng ta rời đi kết giới huyết kiếp cho bọn họ tìm cơ hội?
Minh Hoàng lắc đầu, nói:
- Không thể nào! Đại quân tiến lên, quá đông người, không thể giữ bí mật tuyến đường hành quân. Hễ ra kết giới là hai bên tùy thời có thể biết rõ vị trí của đối phương.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Vậy chẳng lẽ bọn họ có thủ đoạn nào đó mà chúng ta không ngờ tới?
Minh Hoàng nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Diệp Thiếu Khanh hỏi:
- Còn ngươi thì sao, Vô Địch?
Lý Vô Địch nhíu mày nói:
- Trước tiên phái người nghiêm khắc giám thị bọn họ, báo báo mọi động tĩnh của họ, sau đó ta sẽ đi Nam Thiên tông một chuyến.
Minh Hoàng hỏi:
- Toàn quân chi viện?
Lý Vô Địch đáp:
- Không cần, ta nghĩ ra cách khác.
- Cách gì?
Lý Vô Địch trả lời:
- Chúng ta phái ra một chiến đội tinh anh tổ hợp từ cảnh giới Thánh, tốc độ tiến lên sẽ nhanh hơn nhiều, đến Nam Thiên tông trước đối phương, tham dự vào phòng thủ Nam Thiên tông. Để lại vài người bên Đông Hoàng tông là được.
Minh Hoàng hỏi:
- Dốc hết lực lượng cảnh giới Thánh?
Nếu làm vậy thì rất có thể gom được hai ngàn người, nhưng sức chiến đấu của hai ngàn người trong kết giới Hộ Hải có lẽ vượt qua hai, ba vạn người, khá mạnh.
- Đúng vậy!
Hắc Hậu hỏi:
- Vậy kết giới huyết kiếp thì sao?
Lý Vô Địch mỉm cười nói:
- Kết giới huyết kiếp vốn là kết giới tự động, tuy có người rót vào lực lượng thì kết giới càng mạnh, nhưng nếu không có vẫn giữ được uy lực nhất định. Hơn nữa, hấp thu huyết mạch của hơn mười vạn kẻ địch, kết giới huyết kiếp hiện giờ có thể bảo đảm tự động vận chuyển mức độ cao nhất lâu hơn một tháng, dù hai mươi vạn người quay ngược về cũng đừng mơ chiếm được nơi này.
Minh Hoàng và Hắc Hậu liếc nhau, thật lòng bội phục:
- Lợi hại!
Minh Hoàng cảm khái:
- Cách này của ngươi rất hay, chiến đội tinh anh tổ hợp từ cảnh giới Thánh có tính cơ động mạnh hơn đại quân hai mươi hai vạn của đối phương nhiều, tùy thời nhanh chóng chuyển đi chi viện, có sức chiến đấu đỉnh cao. Cộng thêm Nam Thiên tông vốn có hơn một ngàn cảnh giới Thánh, rồi còn có ngươi chống đỡ chủ trì đại cuộc, cũng ổn rồi.
Nói trắng ra là hơn năm vạn Thánh Thiên Vệ tiến quân trong Đông Hoàng Cảnh sẽ rất bắt mắt, tiểu đội cảnh giới Thánh thì tới vô ảnh đi vô tung, tương đương với chi viện một nửa.
Nếu phái toàn bộ Đông Hoàng Vệ, Hắc Minh quân thì sẽ rườm rà, rất có thể trúng kế sách của đối phương, không kịp phản ứng.
Lý Vô Địch nói:
- Thiếu Khanh, ngươi và Hắc Hậu ở lại bên này dọn dẹp chiến trường, chủ trì đại cuộc. Ta và Minh Hoàng dẫn dắt Diệp Thiếu Khanh cảnh giới Thánh lập tức hành động. Các thám tử tùy thời báo cho chúng ta biết hướng hành động của địch.
Diệp Thiếu Khanh và Hắc Hậu gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề.
Tay của Hắc Hậu mới được gắn lại, tạm thời không thích hợp ra tay. Diệp Thiếu Khanh thì trấn giữ trong Đông Hoàng tông, người duy nhất mà Lý Vô Địch tin tưởng.
Cảnh giới Thánh của Đông Hoàng tông từ trưởng lão Thánh sơn, hơn ba trăm điện khanh của ba mươi ba thần phong tổ hợp, cộng lại cỡ sáu, bảy trăm người.
Hắc Minh tông đông hơn một chút, hai tông môn cộng lại gần hai ngàn người.
- Xuất phát!
Lý Vô Địch bước ra thánh điện, Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng từ xa bay nhanh tới, sà xuống mặt đất.
Lý Vô Địch ra lệnh:
- Để thú bản mệnh tốc độ nhanh nhất từ phương hướng chiến trường Trầm Uyên chạy đi, hai ngàn người, hai trăm con thú bản mệnh là đủ rồi!
- Tuân lệnh!
Thú bản mệnh tốc độ nhanh, ví dụ như Phong Vân Thần Hạc của Hoàng Phủ Phong Vân bay lên thì nhanh như gió lốc, đủ cho hơn hai mươi người ngồi, vào phút mấu chốt chen chúc một chút cũng đủ chỗ.
Từng con thú bản mệnh to lớn xuất hiện, đa số đều là loài chim.
Khi Lý Vô Địch sắp xuất phát, một thiếu niên tóc trắng bỗng nhiên bay lên Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng.
Là Lý Thiên Mệnh.
Lý Vô Địch dở khóc dở cười nói:
- Ngươi đến làm cái quái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chi viện Nam Thiên tông chứ gì.
Lý Vô Địch nói:
- Ngươi đi Nam Thiên tông du lịch thì có!
Lý Thiên Mệnh bảo đảm:
- Ha ha, nghĩa phụ đừng nói bừa, ta chỉ đi xem, cố gắng hết sức mình. Nghĩa phụ yên tâm, ta tuyệt đối cách xa Thương Lam Long Mạch, không thèm xem một cái nào.
Lý Vô Địch nói:
- Nói là làm, ngươi đừng lật lọng.
Oong!
Ngay sau đó, mấy trăm con thú bản mệnh lần lượt lao vào hang không đáy, đi tới chiến trường Trầm Uyên.
Trong chiến trường Trầm Uyên ít tai mắt của đối phương hơn, thích hợp cho đội ngũ bọn họ chạy đi.
Vù vù vù vù vù!
Dưới mặt trời ma, một đội ngũ cảnh giới Thánh mang theo toàn thể Thánh Thú, bỏ qua mãnh thú bên dưới và tia chớp đen rậm rạp trên trời, chỉ lo xé gió lao đi.
Mặt trời ma treo trên cao lạnh lùng nhìn hai ngàn người.
Lý Thiên Mệnh nghe bọn họ phân tích trong thánh điện, hắn cũng cho rằng có lẽ Quân Thánh Tiêu định liều mình một phen.
Đội ngũ với tốc độ khủng bố xuyên qua đại dương màu đen của chiến trường Trầm Uyên, đến gần Nam Thiên tông.
Nam Thiên tông bên Viêm Hoàng đại lục, nguyên hòn đảo bị kết giới Hộ Hải phong kín, khiến hang không đáy bị ngăn cách, nên không có phần kết giới Hộ Hải trong chiến trường Trầm Uyên.
Bọn họ chỉ có thể từ hang không đáy ở đáy biển gần đảo Nam Thiên vòng về Viêm Hoàng đại lục, kết giới Hộ Hải lúc này còn gió êm sóng lặng.
Một đội ngũ Ngự Thú Sư cảnh giới Thánh gồm hai ngàn người đi tới trước kết giới Hộ Hải.
- Vi Sinh Thiên Lan!
Mới kêu một tiếng đã có nhiều người xuất hiện trong kết giới Hộ Hải, phụ tử Vi Sinh Thương Nguyên dẫn theo nhiều tông lão đi ra.
Vi Sinh Thiên Lan kinh ngạc hỏi:
- Sao các ngươi đến?
Lý Vô Địch dứt khoát trả lời:
- Sự việc có biến, đến chi viện!
Vi Sinh Thương Nguyên nói:
- Lý Vô Địch, ngươi đúng là ghê gớm, chúng ta vừa nghe nói ngươi dùng kết giới huyết kiếp giết mười mấy vạn người bên họ, toàn tông đang hò reo cho các ngươi.
Lý Vô Địch cười nói:
- Vi Sinh thúc thúc đừng khen ta quá, kết giới huyết kiếp là tài phú mà tổ tiên chúng ta để lại, ta chỉ ăn bám, hoàn toàn nhờ vào tổ tiên giết địch, thúc thúc muốn khen thì nên khen lão tổ tông Lý Thần Tiêu của chúng ta.
Lý Thần Tiêu là tổ tiên chung của hai gia tộc, Vi Sinh gia tộc cũng tự hào vì sức sát thương của kết giới huyết kiếp.
Vi Sinh Thiên Lan nghi hoặc hỏi:
- Phải rồi, chúng ta mới nhận được chiến báo nói đại quân hai mươi hai vạn giết tới chỗ Nam Thiên tông chúng ta. Bọn họ đã chết nhiều người như vậy, Quân Thánh Tiêu điên rồi sao?
Bên họ đang thảo luận về chuyện này.