Lý Vô Địch đáp:
- Chúng ta cũng rất nghi ngờ, cứ cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy. Theo lý thì bọn họ làm vậy là chịu chết, mục đích của họ là dụ chúng ta toàn tông chi viện, cho nên ta thay đổi suy nghĩ, mang hết cảnh giới Thánh lại đây trước một bước.
Vi Sinh Thương Nguyên cảm khái:
- Vô Địch có lòng. Nói ra thật xấu hổ, từ lúc đối chiến tới nay đều là các ngươi giết địch, bên chúng ta không bị gì, chưa chi viện cho các người mà các người ngược lại đến chi viện.
Vi Sinh Thiên Lan thì suy nghĩ một vấn đề:
- Phải rồi, các người đi hết thì Đông Hoàng tông làm sao bây giờ?
Lý Vô Địch giải thích về tính đặc biệt của kết giới huyết kiếp.
Vi Sinh Thương Nguyên dở khóc dở cười nói:
- Tổ tiên đời đầu thiên vị, cho các người kết giới khủng bố như vậy.
Lý Vô Địch cười nói:
- Vớ vẩn, của chúng ta là tài sản trước khi thành thân!
Nói xong Lý Vô Địch nhìn quả cầu đại dương to trước mắt:
- Không nói nhảm nhiều, mau mang chúng ta vào kết giới Hộ Hải, đóng kết giới lại trước đã, nhớ dẫn Thương Lam Long Mạch đi, rồi chúng ta vào sau.
Vi Sinh Thiên Lan hỏi:
- Tại sao?
Lý Vô Địch liếc qua Lý Thiên Mệnh, cười nói:
- Ngươi cứ làm theo là được.
- Biết rồi!
Thế là bọn họ xuyên qua đại dương trăm dặm, chính thức bước lên đảo Nam Thiên.
Đứng ở đây nhìn lên trên, bầu trời biến thành đại dương, một tòa thành trì màu lam sừng sững trong biển cả, trông xinh đẹp mà lung linh, khiến người lưu luyến quên về.
Lý Thiên Mệnh cảm khái nói:
- Nam Thiên tông đẹp quá.
Khương Phi Linh hỏi:
- Có phải người càng xinh không?
Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy:
- Ha ha, khụ.
Bịch bịch!
Sau khi đến Nam Thiên tông, quả trứng to cao năm thước trong không gian bản mệnh liên tục nảy lưng tưng, trông cực kỳ hưng phấn.
Huỳnh Hỏa và Meow Meow nằm sấp dưới đất, mí mắt rũ xuống, ỉu xìu nhìn tiểu đệ này lăn qua lăn lại.
Đột nhiên trong không gian bản mệnh bỗng tràn ngập mùi hoa.
Meow Meow ngửa cổ hít hà, say mê nói:
- Thơm quá.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Cái quái gì vậy? Đứa nào thả bom thế?
- Kê ca, ai thả bom mà thơm vậy được?
Meow Meow dò tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được một quả trứng bên cạnh Thái Nhất Tháp.
Đó là quả trứng Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ nhỏ nhất, như trứng chim. Tuy nó nhỏ nhưng màu sắc cực kỳ rực rỡ, hoa văn xinh đẹp tựa như khối đá quý.
Huỳnh Hỏa bò lại gần, trợn to mắt nói:
- Là hàng này thả bom hả!
Trứng nhỏ bảy màu có một vết nứt nhỏ, mùi hoa thơm nồng tỏa ra từ vết nứt đó, khiến mùi hương tràn ngập không gian xông vào mũi, làm người mê mẩn, như được thấy cánh đồng hoa xinh đẹp vô cùng vô tận.
Bốp!
Huỳnh Hỏa chưa phản ứng lại đã bị quả trứng nhỏ bảy màu đập vào trán, bé gà bị đụng té lăn quay.
Huỳnh Hỏa bò dậy, trán sưng một cục u:
- Mợ nó! Làm phản hả? Ta là lão đại của ngươi!
Quả trứng nhỏ bảy màu lắc lư mấy cái trước mặt Huỳnh Hỏa, như cô bé thè lưỡi với nó rồi lăn nhanh tới chỗ Thái Nhất Tháp.
Quả trứng hai màu to lớn hưng phấn lăn lại gần, tựa như vật siêu to khổng lồ nghiền áp, suýt chút cán dẹp bé gà.
Huỳnh Hỏa rít gào:
- Bà nội nó! Phản hết rồi! Coi chừng ta luộc hai đứa ăn cho bổ người!
Meow Meow tò mò hỏi:
- Kê ca, nghe nói người bị thận hư mới cần bổ người, không lẽ Kê ca bị . . .?
- Ngươi cũng xéo đi!
Bé gà mếu máo:
- Mợ nó, gặp đám nhóc tì này, lão tử làm đại ca thật khổ, biết trước thì ta đã không nở trứng đầu tiên!
. . .
Dưới trời xanh mây trắng là đám đông rậm rạp.
Mấy chục vạn Ngự Thú Sư và thú bản mệnh bay qua, nơi đi qua đất rung núi chuyển.
Ngự Thú Sư chia làm hai phần, một phần mặc chiến giáp màu bạch kim, một phần mặc chiến giáp nhạt màu, chất liệu dày nặng hơn.
Trong vô hình có sát khí ngút trời cuốn sạch bốn phương, khiến sinh linh dọc đường đi hoảng hốt lẩn tránh.
Đằng trước là đại dương cuồn cuộn, sóng biển thét gào.
Đại quân hai mươi hai vạn Thánh Thiên Phủ, Khôn Nguyên tông đã đến rìa đất liền, vượt qua khu vực biển này mới đến Nam Thiên tông.
Cảm xúc bất an lan tràn trong tàn quân, nhiều người đần độn đi theo Thánh Hoàng, cho đến nay không biết lão định làm cái gì.
Sắp bước vào chiến trường khu vực biển, hễ đi vào thì ai biết mình còn sống ra được hay không?
Ngay lúc này.
Thánh Hoàng đưa mặt hướng biển cả, chợt giơ tay để toàn quân ngừng lại.
Thánh Hoàng hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Có người tiến lên trả lời:
- Bẩm Thánh Hoàng, đây là một bán đảo nhỏ phía nam, trên bán đảo có ba nước nhỏ gồm Chúc Long quốc, Chu Tước quốc, Thương Hải quốc. Vị trí chúng ta ở là trong biên cảnh Thương Hải quốc.
Thánh Hoàng cười khẩy nói:
- A, nơi nhỏ bé thế này mà cũng dám tự xưng là quốc?
Mọi người không dám nói lời nào, mờ mịt nhìn Thánh Hoàng, hình tượng của lão đã dần sụp đổ trong lòng mọi người.
Đột nhiên, mắt Thánh Hoàng sáng rực, quay đầu nhìn toàn thể Thánh Thiên Vệ, cao giọng quát:
- Toàn thể Thánh Thiên Vệ nghe lệnh!
- Có!
- Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng nửa canh giờ, mỗi người phải bắt được ba người của Thương Hải quốc, sau đó tụ tập tại đây. Ai không làm được, chém!
Mọi người ngây ra.
Một Thánh Thiên Vệ cảnh giới Thiên Ý đi bắt ba người Thương Hải quốc, chuyện này rất đơn giản khi mà đa số chỉ là dân chúng Thú Mạch cảnh.
Nhưng quan trọng nhất là tại sao?
Thánh Hoàng lạnh lùng nói:
- Còn không mau hành động?
- Tuân lệnh!
Mười hai vạn Thánh Thiên Vệ mang theo thắc mắc tản ra. Đám người Nguyên Hồn thì khoanh tay trước ngực, lạnh lùng bàng quan.
Hơn mười vị Thánh Lão Thánh Thiên Phủ còn sống giật mình nhìn Thánh Hoàng, nét mặt phức tạp, có lẽ họ đoán được lão định làm gì.
Đột nhiên một thanh niên tóc hoa râm hét lên bằng âm thanh lớn nhất:
- Chờ chút! Tất cả ở lại!
Đa số Thánh Thiên Vệ đều nghe ra đó là giọng của ai, cho nên có ít nhất bảy vạn người dừng bước, quay đầu nhìn Quân Niệm Thương.
Màu tóc hoa râm của Quân Niệm Thương hoàn toàn khác với Lý Thiên Mệnh, đó là sợi tóc trắng vì lo âu, đau khổ, trông già nua rất nhiều.
Thánh Hoàng ra lệnh, Quân Niệm Thương ngăn cản, chuyện gì đây?
Trước bao ánh nhìn, đôi mắt Quân Niệm Thương đỏ rực nhìn chằm chằm vào phụ thân của mình.
Mắt Quân Thánh Tiêu như lửa cháy quát tháo:
- Càn rỡ, xéo!
Uy áp bàng bạc đè lên người Quân Niệm Thương, cơ hồ hất bay y.
Nhưng Quân Niệm Thương chống đỡ, cắn chặt răng, đôi mắt nóng cháy nhìn phụ thân, gằn từng chữ hỏi:
- Xin hỏi phụ thân bắt hơn ba mươi vạn dân chúng vô tội Thương Hải quốc là muốn làm gì?
- Niệm Thương, đừng nói chuyện.
- Đúng thế, chỗ này không phải nơi để ngươi lên tiếng.
- Mang hắn đi!
Thánh Hoàng còn có mấy người con khác, đều là huynh trưởng của Quân Niệm Thương, bọn họ xúm lại đè chặt Quân Niệm Thương cảm xúc kích động.
Nhưng Quân Niệm Thương vùng thoát khỏi sự kìm chết, mắt nhìn Quân Thánh Tiêu không rời, rống to:
- Xin hỏi phụ thân phải chăng định ném hơn ba mươi vạn sinh mạng vô tội này vào kết giới Hộ Hải, buộc Nam Thiên tông đóng kết giới cứu những dân chúng vô tội, rồi sau đó hai phe đại quân của chúng ta thừa dịp chỗ trống công chiếm Nam Thiên tông???
Loạt câu hỏi này khiến toàn trường sôi chảo dầu.
Từ đầu đã có người đoán được, nhưng vẫn khó tin. Một đám Thánh Thiên Vệ ngây ngốc nhìn Thánh Hoàng của họ.
- Phụ thân! Phụ thân lấy mạng sống của hơn ba mươi vạn người vô tội để thực hiện mộng đẹp thống nhất Đông Hoàng Cảnh, trút xuống cơn giận sự bất lực thua trận của mình, có phải phụ thân đã điên rồi không?!
Giây phút đó, đôi mắt Quân Niệm Thương cháy bỏng, điên cuồng, tất cả lửa giận trút lên người Quân Thánh Tiêu.
Quân Thánh Tiêu đứng trước mặt Quân Niệm Thương thì lạnh lùng nhìn y.
- Niệm Thương, đừng nói nữa!
- Đi theo chúng ta! Phụ thân, hắn không hiểu chuyện, đừng so đo với hắn.
Các huynh trưởng, tỷ tỷ của Quân Niệm Thương da đầu tê dại, lôi kéo đệ đệ nhỏ nhất, sắc mặt của ai nấy đều khó xem.