- Hơn ba mươi vạn người vô tội . . .
- Sách lược ma quỷ gì thế này?
- Đây là đồ sát thương sinh!
- Bắt bọn họ vào kết giới làm vật hy sinh, phải tàn nhẫn cỡ nào mới nghĩ ra được cách này?
- Hèn gì ngay từ đầu không lấy cách này ra đối phó Nam Thiên tông.
Người dám đưa ra vài lời nghị luận thật ra nói rất nhỏ, bởi vì mọi người đều biết, hiện tại ngỗ nghịch Quân Thánh Tiêu tương đương với tìm cái chết.
Quân Niệm Thương đau khổ quỳ dưới đất, rơi lệ như mưa:
- Phụ thân, người không thể làm như vậy, đây là trái với thiên đạo, hành động diệt tuyệt nhân luân! Sẽ bị trời phạt! Nhi cầu xin phụ thân đừng đánh nữa, nam tử hán đại trượng phu, nhận thua khó đến thế sao?
Mỗi câu Quân Niệm Thương thốt ra đều là bàn tay tát vào mặt Thánh Hoàng.
Không khí yên tĩnh.
Thánh Thiên Vệ lúc trước theo lệnh xuất phát đều khựng lại, thẫn thờ nhìn cảnh này.
Con ngươi của họ phản chiếu hình ảnh Quân Thánh Tiêu nở nụ cười.
- Ha ha ha!
Quân Thánh Tiêu phất tay ra hiệu mọi người thả Quân Niệm Thương ra, bước lên trước, vươn tay vuốt tóc của y.
Quân Niệm Thương ôm bàn tay Quân Thánh Tiêu, cắn răng nói:
- Phụ thân, về nhà đi, được không?
Quân Thánh Tiêu dịu giọng nói:
- Hài tử, ngươi có biết rằng đi đến bước này thì chúng ta đã không có đường lui?
Quân Niệm Thương nói:
- Không, có thể nhận thua! Đừng bao giờ có lòng nghịch loạn, mất đi chừng mực, đây đều là đạo lý mà phụ thân dạy cho nhi!
Quân Thánh Tiêu cười nói:
- Ngươi đã hiểu sai. Hài tử, ở đời mạnh ăn thịt yếu, kẻ yếu vốn đáng chết. Hơn ba mươi vạn người, mạng sống của họ như con kiến, họ nên cống hiến cho chúng ta thống nhất Đông Hoàng Cảnh. Sau này Đông Hoàng Cảnh sẽ không có chiến loạn nữa, cái chết của họ vĩ đại, chết có ý nghĩa. Đây là vinh hạnh của họ, ngươi hiểu chưa?
Quân Niệm Thương ngơ ngẩn.
- Hài tử, ngươi từng đi Thần Đô thì nên biết cái gọi là thượng cổ hoàng tộc, chấp chưởng Cổ Chi Thần quốc mấy vạn năm là lấy mệnh hồn của vạn dân tu hành, mới bảo đảm hoàng tộc đời đời cường thịnh. Điều ta làm hôm nay chỉ là trò vặt đối với thượng cổ hoàng tộc. Nơi này là Cổ Chi Thần quốc, việc bọn họ có thể làm thì tại sao Quân Thánh Tiêu này không thể? Đúng không?
Khi Quân Thánh Tiêu nói chuyện, lão cười tươi như thể đang dạy một điều nhỏ nhoi.
Bốp!
Quân Niệm Thương hất tay Quân Thánh Tiêu ra, lùi vài chục bước, ánh mắt tức giận, khó tin nhìn lão:
- Phụ thân, xin đừng dùng những viện cớ này tê liệt bản thân! Nhi hỏi phụ thân, lẽ nào phụ thân đã quên đặt cái tên này cho nhi là có ý gì? Quân Niệm Thương, thánh quân nhớ thương sinh, đây là đạo trong lòng phụ thân hơn hai mươi năm trước. Nhi xin hỏi rằng bây giờ phụ thân đã làm được chưa?
Quân Niệm Thương, Quân Niệm Thương, nhiều người thì thầm cái tên này, nhớ lại ngày tiểu nhi tử sinh ra, Thánh Hoàng tinh thần phơi phới.
Thánh Hoàng lúc đó và lão bây giờ cười dữ tợn tựa như hai người khác nhau.
Quân Niệm Thương rơi hai hàng lệ, toàn thân run rẩy:
- Phụ thân, người đã thua đến mất trí rồi, quay đầu là bờ!
Rốt cuộc Quân Thánh Tiêu không cười nổi nữa, quát:
- Biến!!!
Quân Niệm Thương bị đẩy lùi, khí huyết cuồn cuộn.
Quân Niệm Thương khấp huyết gầm rống:
- Phụ thân coi mạng sống của thương sinh như cỏ rác, diệt tuyệt thiên đạo nhân luân, người không xứng làm Thánh Hoàng! Người đặt tên này cho nhi là mỉa mai lớn nhất! Quân Thánh Tiêu, ta hổ thẹn vì làm nhi của người!!!
- Biến!!!
Đến lúc này vẫn chỉ nghe thấy một chữ biến, Quân Niệm Thương đã tuyệt vọng.
- Tạm biệt!
Có lẽ từ khoảnh khắc phụ thân đập nát quan tài thủy tinh thì hai phụ tử đã bị ngăn cách, không còn là người đi chung đường nữa.
Quân Niệm Thương dứt khoát xoay người, cô độc rời đi, tuy toàn thân run rẩy, khí huyết cuồn cuộn, nhưng ít ra từ nay về sau không thẹn với lòng.
Cứ như thế, hơn hai mươi vạn người nhìn vở hài kịch từ mở màn đến kéo màn, nhìn theo bóng Quân Niệm Thương khuất xa.
Vân Trăn Trăn buông tiếng thở dài:
- Ài.
Cuối cùng nàng đuổi theo Quân Niệm Thương.
Giờ phút này, có ai biết lòng Quân Thánh Tiêu đau như dao cắt.
Ai có thể phủ nhận đây là nhi tử mà lão thích nhất?
Quân Thánh Tiêu nhắm mắt lại nói:
- Dật Phong, trông chừng hắn thay cha.
Nhi tử thứ năm của lão, Quân Dật Phong bước ra:
- Vâng thưa phụ thân.
Gã nhanh chóng đuổi theo Quân Niệm Thương.
Sau đó.
Quân Thánh Tiêu mở mắt ra, sát khí trong mắt ngút trời.
- Thánh Thiên Vệ, hành động!
- Tuân lệnh!
Quân Niệm Thương rời đi, không còn ai có thể ngăn cản Thánh Hoàng.
Thế là trong biên cảnh Thương Hải quốc phát sinh tai nạn chưa bao giờ có.
Ba mươi ba vạn người, mặc kệ nam nữ già trẻ đều bị Thánh Thiên Vệ đột nhiên chui ra bắt giữ, cho nên xa xứ, xa vợ xa con. Nguyên Thương Hải quốc tiếng khóc xé trời, nhưng không thể ngăn cản kẻ lạnh lùng như đao phủ.
- Thánh Hoàng hơi ác một chút.
- Nhưng Khôn Nguyên tông mà đi thì chúng ta không còn cơ hội báo thù.
- Các huynh đệ, quyết tử chiến đi!!!
- Thánh Hoàng nói đúng, những con kiến yếu ớt này trừ giãy giụa ra còn có thể làm gì nữa?
Đại quân hai mươi hai vạn cộng thêm gần bốn mươi vạn dân chúng Thương Hải quốc thê thảm, mờ mịt, sợ hãi cứ thế bước vào đại dương, đi hướng Nam Thiên tông.
Người không biết còn tưởng đây là đại quân hơn sáu mươi vạn Thánh Thiên Vệ.
Đại quân vượt biên giới, đại dương cuộn sóng. Trải qua Quân Thánh Tiêu động viên, đại quân kích phát ra mối thù sâu như biển không đội trời chung.
Thánh Thiên Vệ đã chuẩn bị tinh thần liều chết một phen.
Quân Thánh Tiêu cười khẽ, nhẹ nhàng nói:
- Đến lúc đó ném hết những người này vào kết giới Hộ Hải. Nếu Nam Thiên tông không đóng kết giới Hộ Hải, để linh tai kết giới đồ sát phàm nhân thì đó là lỗi lầm của bọn họ, không liên quan gì chúng ta, rõ chưa?
- Rõ rồi!
Dọc đường đi, vô số người kêu gào, khóc lóc.
- Nương thân, nương thân, người ở đâu?
- Ta sợ, hic hic . . .
- Phụ thân, đừng giết phụ thân của ta, a!
- Tại sao? Dựa vào cái gì giết người? Các ngươi đều là ma quỷ sao?
- Các ngươi đừng đụng vào phu quân của ta, cầu xin các ngươi tha cho phu quân, hu hu!
Hôm nay.
Trên trời xanh mây trắng lững lờ trôi.
Trong biển là địa ngục trần gian.
Quân Niệm Thương cảm giác toàn thân sắp bị xé rách.
Thân thể, linh hồn, tín ngưỡng, mọi thứ xây dựng trong lòng hai mươi mấy năm qua đều sụp đổ vào giây phút này.
Đau đớn lớn nhất cuộc đời đến thế là cùng.
Quân Niệm Thương như cái xác biết đi mờ mịt bước trên mảnh đất hoang vắng, thế giới như đã chết.
Vân Trăn Trăn theo ở phía sau nói:
- Quân Niệm Thương, chúng ta về Thần Đô đi.
Quân Niệm Thương đi đằng trước, giọng run run:
- Nàng hãy về đi, ta muốn chết.
Vân Trăn Trăn nói:
- Ngươi từng nói người nhẹ nhàng mới có thể tự tại tiêu dao mà? Rời khỏi chốn này, quên mọi thứ ở đây thì tốt rồi.
- Không nhẹ nhàng nổi, hồn phách hơn ba mươi vạn người đều đè trên đầu của ta.
Quân Niệm Thương lảo đảo bước tới trước, chỉ muốn rời khỏi đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Quân Niệm Thương nói:
- Ngũ ca, đừng đuổi theo, trở về đi.
Quân Dật Phong từ xa đi theo, trong mắt tràn đầy đau lòng:
- Niệm Thương, ta có cùng ý tưởng như ngươi. Nhưng hãy để phụ thân cuồng một lần đi, lần này phụ thân gặp đả kích quá lớn, không trừ tâm ma thì Thánh Thiên Phủ chúng ta không có ngày mai.
Quân Niệm Thương hỏi vặc lại:
- Đồ sát hơn ba mươi vạn phàm nhân thì không phải tâm ma sao?
- . . .
Quân Dật Phong không cách nào trả lời, gã chỉ có thể đi theo Quân Niệm Thương, vì sợ Quân Niệm Thương sẽ mất tích, cả đời không còn gặp lại đệ đệ này nữa.