Quân Niệm Thương chạy như điên, chỉ có đón gió tiến lên mới giảm bớt đau đớn trong lòng y.
Không biết khi nào thì trước mắt xuất hiện một tòa thành trì như nồi hơi bốc khói.
Quân Niệm Thương hơi mệt, y bước vào thành trì, thẫn thờ nhìn chốn náo nhiệt này.
- Bên Thương Hải quốc chắc cũng giống thế này, hiện tại có bao nhiêu gia đình bị Thánh Thiên Phủ trực tiếp phá hủy?
Quân Niệm Thương đau khổ nhìn thành trì nhộn nhịp, mờ mịt bước đi.
Y nghe người ta nói nơi này là đô thành của Chu Tước quốc, tên Diễm Đô.
Chân y đã mệt, ngồi bệch dưới đất, ngẩn ngơ nhìn người đến người đi.
Quân Niệm Thương biết hơn ba mươi vạn người không phải con số, mỗi người đều giống như người qua đường trước mắt y, là sinh mệnh có máu có thịt, có gia đình, có người yêu, có người thân, có huynh đệ tỷ muội.
Kế bên là trà lâu.
Mấy người trẻ tuổi đang thảo luận rôm rả.
- Lúc ấy các ngươi không thấy đâu, con rồng thần màu xanh rất to, nghe nói là Thánh Thú. Hôm đó ta dạo phố nên tình cờ nhìn thấy, rất uy phong!
- Lúc đó Lý Thiên Mệnh cưỡi trên rồng thần trở về Vệ gia. Lúc ấy Phó Giám Sát Sử của Thánh Thiên Phủ đang ra tay với lão gia Vệ Thiên Thương, kết quả Lý Thiên Mệnh trở về, một kiếm chém chết Giám Sát Sử của Thánh Thiên Phủ!
- Mạnh quá, không ngờ Diễm Đô chúng ta có thể ra kỳ tài ngút trời như Lý Thiên Mệnh.
- Ta nghe nói bây giờ hắn thành thiếu tông chủ của Đông Hoàng tông rồi, tương lai sẽ làm tông chủ!
- Nói thật, ngày hắn giết Lâm Tiêu Đình là ta đã cảm thấy từ nay về sau hắn sẽ một bước lên trời, quả nhiên đúng như vậy.
- Con Thánh Thú rồng thần đó nghe nói là thú bản mệnh của sư tôn của hắn.
- Không biết con gà với con mèo của Lý Thiên Mệnh đã tiến hóa thành hình dạng gì rồi, có ai trông thấy không?
Mọi người lắc đầu.
Bỗng nhiên, một thanh niên áo trắng đứng trước cửa, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn bọn họ.
Quân Niệm Thương hỏi:
- Xin hỏi các vị huynh đệ, Vệ gia ở chỗ nào?
- Vệ gia? Ngươi là người bên ngoài đến phải không? Vệ gia ở trong Viêm Hoàng học cung, còn Viêm Hoàng học cung thì đi dọc con phố này tới cuối là thấy cửa đá của Viêm Hoàng học cung.
Một người trẻ tuổi tò mò hỏi:
- Nhưng người bình thường không thể vào Thiên Phủ, càng đừng nói là tìm Vệ gia, ngươi đi Vệ gia làm cái gì?
Quân Niệm Thương vái chào bọn họ:
- Đa tạ.
Quân Niệm Thương xoay người rời đi, hướng tới Viêm Hoàng học cung.
- Người này bị khùng hả, hỏi đường thôi mà làm gì nghiêm trọng đến mức cúi đầu?
- Ừ, trịnh trọng như thể chúng ta giúp chuyện gì lớn lắm.
- Ha ha, chỗ nào cũng có kẻ lạ lùng, năm nay đặc biệt nhiều.
Phương xa, Vân Trăn Trăn và Quân Dật Phong liếc nhau.
Hai người hơi ngạc nhiên, không ngờ trên đời có chuyện trùng hợp như thế.
- Niệm Thương rốt cuộc may mắn một lần.
. . .
Nam Thiên tông.
- Báo!!!
Tình báo liên tiếp truyền đến.
- Khởi bẩm các vị tông chủ! Quân Thánh Tiêu bắt cóc gần bốn mươi vạn dân chúng vô tội, đang đến gần Nam Thiên tông ta!
- Báo!
- Quân Thánh Tiêu đã mất trí, bắt cóc bốn mươi vạn phàm nhân!
- Báo!
Mấy chục thám tử gấp gáp chạy về báo cáo tình báo giống nhau.
- Sự thật đã rõ!
Mãi đến lúc này rốt cuộc biết Quân Thánh Tiêu ỷ vào cái gì.
Nguyên Trạm Lam Thánh Điện yên tĩnh như chết, sau đó bùng nổ tiếng chửi.
- Tồi tệ!
- Quân Thánh Tiêu bị điên rồi sao?
- Hắn dám làm chuyện đáng bị trời phạt này?
- Người này làm Thánh Hoàng cái kiểu gì? Thủ đoạn không chút tính người này có khác gì ma đầu?
- Đường đường Thánh Hoàng mà cùng hung cực ác đến mức này?
Không cần nói mọi người đều đoán được Quân Thánh Tiêu bắt cóc nhiều người như vậy vì mục đích gì.
Lý Thiên Mệnh trố mắt líu lưỡi:
- Thật sự mất tính người, chuyện như vậy cũng làm được, tên rác rưởi đó không sợ bị Cổ Chi Thần quốc chế tài sao?
Lý Thiên Mệnh từng đoán đối phương có lá bài tẩy nào, nhưng hắn không bao giờ ngờ sẽ táng tận thiên lương như vậy!
Hai quân giao chiến, lấy dân chúng ra làm vật hy sinh?
Đây còn là người không?
Khương Phi Linh đứng cạnh Lý Thiên Mệnh, cũng tức giận nói:
- Ma quỷ khoác da người, đúng là rác rưởi!
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ừm, thật rắc rối, phiền phức nằm ngoài dự đoán của nhóm người nghĩa phụ.
Hai lần trước Lý Vô Địch đều hiểu rõ, nên có thể phục kích đối thủ, chém eo Thánh Thiên Phủ. Giờ thì ai đều hiểu rằng đã bị dồn vào thế bí.
- Tông chủ, nếu bọn chúng ném bốn mươi vạn tù binh vào kết giới Hộ Hải thì chúng ta phải làm thế nào?
Vô số ánh mắt run rẩy tụ tập trên người Lý Vô Địch, Vi Sinh Thiên Lan, Minh Hoàng.
Ba vị tông chủ là trụ cột tinh thần của Nam Thiên tông hiện nay.
Lý Vô Địch không kìm được chửi thề:
- Đồ súc sinh chó đẻ!
Mắt Vi Sinh Thiên Lan đượm âu lo, nói:
- Đành giảm lực lượng linh tai kết giới, giấu Thương Lam Long Mạch, rồi cố gắng cứu người.
Minh Hoàng nói:
- Nhưng cứu người sẽ bị đối phương thừa dịp lẻn vào, dẫn đến chết người, Nam Thiên Vệ và dân chúng vô tội cùng chết!
Lý Vô Địch trừng mắt nói:
- Chứ không thì làm sao bây giờ? Nhìn bốn mươi vạn người bị linh tai kết giới tru sát sao?
Minh Hoàng bất đắc dĩ nói:
- Vậy đành liều một phen, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lý Vô Địch tức giận nghiến răng ken két nói:
- Con chó già Quân Thánh Tiêu này lần đầu tiên phá mọi kế hoạch của ta, nhưng là dựa vào mất trí không giới hạn. Ta phục thật rồi, trong lịch sử Đông Hoàng Cảnh có ai đã làm chuyện như vậy?
Mọi người lắc đầu, nói:
- Không có.
Vì không có nên mới bị bất ngờ.
Nhưng ai mà ngờ được Thánh Thiên Phủ sẽ tàn sát dân chúng vô tội?
Lý Vô Địch nói:
- Thiên Lan nói đúng, hiện tại chúng ta bị động, cách duy nhất là tự mình giảm lực lượng của kết giới, nhưng không thể đóng lại, phải đánh dấu kết giới lên người họ. Khi nào cứu người thành công thì sẽ đường cùng đánh trả, chém chết đám súc sinh mặt dày này! Bên Thiếu Khanh nhận được tình báo chắc sẽ lập tức dẫn toàn quân đến chi viện.
Minh Hoàng hỏi:
- Trong tình huống này có thể cứu bao nhiêu người?
Vi Sinh Thiên Lan đứng lên nói:
- Cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Lập tức chuẩn bị, tất cả Nam Thiên Vệ thuộc tính thủy sẵn sàng, mang theo kết giới thiên văn cỡ nhỏ có thể cho dân chúng vô tội tạm sống sót, lập tức hành động!
Nguyên Nam Thiên tông bắt đầu chuẩn bị vì cứu người.
Có tông lão run rẩy nói:
- Tông chủ, những chuyện này đều là nghiệt do Quân Thánh Tiêu tạo ra, tại sao chúng ta phải bị động như vậy? Dù những người kia bị linh tai kết giới giết thì tội lỗi tính trên đầu Quân Thánh Tiêu, nếu cứu người sẽ khiến Nam Thiên tông chúng ta gặp nhiều nguy hiểm.
Lý Vô Địch trả lời thay Vi Sinh Thiên Lan:
- Các vị, người tu hành nếu không thể bảo vệ trật tự, che chở thương sinh thì không bằng làm con chó. Không ai là thánh mẫu, ta giết nhiều người, ta cũng chẳng phải người cứu thế. Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn người không liên quan vì chuyện này mà trả giá mạng sống. Tu sĩ chúng ta dù chết cũng phải chết cho không thẹn với lòng, chết có ý nghĩa! Đừng để con cháu đời sau không ngẩng cao đầu được!
- Rõ!
Hôm nay ai không quen biết Lý Vô Địch, nhưng thấy tận mắt thì còn ai dám nói y là ma vương giết người?
Ma vương giết người thật sự là Thánh Hoàng Quân Thánh Tiêu!
Lý Vô Địch trầm giọng nói:
- Thiên Lan, chuyện cứu người nhờ vào ngươi.
- Còn ngươi?
Mắt Lý Vô Địch đỏ ngầu nói:
- Ta muốn tìm cơ hội có thể lấy đầu Quân Thánh Tiêu trong rừng quân địch!
- Lý Vô Địch, nếu ngươi có thể làm được thì sẽ là hào kiệt một thế hệ!
- Thử xem sao, hôm nay nếu không chém chết súc sinh này thì lão tử không họ Lý!
Lý Vô Địch xách Xích Huyết Hoang Đao, đạp bước ra.
Có ai đoán trước được Lý Vô Địch còn trong thời kỳ bùng nổ phá kiếp, ba tháng đã trôi qua, tu vi của y như thế nào?