Nguyên Nam Thiên tông bận rộn lên.
Bọn họ chủ yếu giao lưu trao đổi các cách cứu người.
Lúc Lý Vô Địch đi ra, bị Lý Thiên Mệnh bắt lấy hỏi:
- Nghĩa phụ, Thương Lam Long Mạch sẽ đóng trước đúng không?
- Đúng rồi, ngươi muốn làm cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta cũng muốn cứu người.
Lý Vô Địch nói:
- Tiểu tử không sợ chết sao? Đối diện toàn là thứ chó má già hơn ngươi mấy chục tuổi.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười hỏi lại:
- Nếu sợ chết thì ta còn đến nơi này làm cái gì? Thay trời hành đạo, không thẹn với lòng, không phải sao?
Lý Vô Địch không khách khí nói:
- Ngươi nói đúng, ngươi rất giỏi, muốn đi cứu thì tùy, nhưng ngươi phải hiểu một điều rằng sẽ không có ai bảo vệ ngươi, còn ngươi là kho báu trong mắt đối thủ.
- Ha ha, nghĩa phụ nhớ đợi lúc thả Thương Lam Long Mạch ra thì kêu một tiếng, ta nhanh chóng tránh mặt, đỡ khỏi phải lại hố nghĩa phụ một lần.
- Được rồi, tiểu tử nhớ nhanh nhạy chút, đừng để chết trong biển không tìm thấy xác, biết chưa?
Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Biết.
Một thiếu niên, một thiếu nữ váy xanh theo phía sau, hai người nhìn nhau cười, có ăn ý của tuổi trẻ nóng bỏng, có quyết tâm cùng nhau dấn thân vào nguy hiểm.
Hai người bỗng va vào nhau, hợp hai thành một.
Sau đó không quay đầu lại, lao vào biển cả.
Lý Vô Địch nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thiên Mệnh, bỗng sững sờ:
- Mợ nó, cảm giác như nuôi nhi tòng quân không quay về.
Chiến trường, sống chết vô tình, từ xưa đến nay biết bao nhiêu anh hào trẻ tuổi chết trận sa trường!
Nhưng, thay trời hành đạo, đại đạo vô cương.
Chết trận một người, cứu được mười người, trăm người, chúng sinh nhờ đó mà an cư lạc nghiệp.
Đời sau sẽ không quên mất công tích vĩ đại của bọn họ.
Ông trời càng không cô phụ chiến sĩ nhiệt huyết dũng cảm mà chính nghĩa.
Lý Thiên Mệnh không muốn làm thiên tài tuyệt thế núp trong góc phòng để người bảo vệ mình.
Yêu nghiệt nghịch thiên gì đó nếu không thể làm điều mình muốn làm, nghe như trò cười.
Con người cần gì tham sống sợ chết như vậy, lòng không có nghĩa lớn thì dựa vào cái gì khiến người kính nể?
Giờ phút này, Lý Thiên Mệnh chỉ muốn làm một chiến sĩ bình thường.
Hắn mặc chiến giáp của Nam Thiên Vệ, dùng thuốc nhuộm không phai màu trong nước biển bôi đen gương mặt, rồi cất Đông Hoàng Kiếm vào, đổi thành Hắc Minh Long Kiếm, sợi dây thừng quấn quanh tay trái để cứu người.
Vào lúc thế này không cần cầm Đông Hoàng Kiếm, tránh thu hút sự chú ý.
Lý Thiên Mệnh đứng ở tuyến đầu, đối mặt là . . .
Đại quân Thánh Thiên Phủ, Khôn Nguyên tông hung hăng kéo tới.
Trong mắt Lý Thiên Mệnh rực cháy ngọn lửa, lấp lánh tia chớp.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đại quân đối phương vừa kéo đến, mấy chục vạn người như châu chấu lao về phía kết giới Hộ Hải.
Mười hai vạn Thánh Thiên Vệ ném dân chúng vô tội trong tay họ chen chúc nhau bay vào quả cầu nước to lớn trên biển.
Các dân chúng Thương Hải quốc khóc la, nét mặt sầu thảm, bất lực hét to nhưng không thể tránh né số phận bị kết giới Hộ Hải nuốt vào.
- A!
- Cứu ta, mau cứ ta!
- Ta không muốn chết, hu hu!
- Nương! Nương! Hu hu!
Lúc này Thánh Thiên Vệ bất chấp già yếu phụ nữ và trẻ em, chỉ cần là vật sống đều ném vào kết giới Hộ Hải, như thể người bị ném không liên quan đến họ.
Kết giới Hộ Hải vốn xoay tít, những dân chúng Thương Hải quốc của Đông Hoàng Cảnh bị ném vào sẽ bị nước biển hùng dũng xé thành mảnh vụn.
Nam Thiên tông đành thu lại Thương Lam Long Mạch, giảm uy lực kết giới Hộ Hải đến thấp nhất.
Dù vậy thì những dân chúng vô tội bị ném vào vẫn bị sóng to nuốt chửng.
Có nhiều đứa bé mới được vài tuổi sợ hãi khóc la trong nước, nếu không có Thú Nguyên thì không thể ngăn cách nước biển, tiếng khóc ngừng bặt, bị đuối nước, không sống được bao lâu.
Trước mắt Lý Thiên Mệnh có vô số người vùng vẫy trong địa ngục.
- Nhỏ yếu thật sự là nguồn gốc tội lỗi sao?
Mọi thứ trong chiến tranh quá tàn nhẫn, thậm chí không tha cho đứa bé ba tuổi.
Con nít ba tuổi, lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên có tội lỗi gì?
Lý Thiên Mệnh vụt ngẩng đầu nhìn đối diện:
- Thánh Thiên Phủ!!!
Uy lực kết giới Hộ Hải giảm xuống, Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ chỉ cần giết chóc là được, bọn họ căn bản không cần lo cho đám phàm nhân bị ném vào.
Ngược lại bên Nam Thiên Vệ, vừa phải ngăn đại quân hai mươi hai vạn xung phong liều chết, vừa phải cứu người, khó còn hơn lên trời.
- Các huynh đệ, không có đường lui, phải làm bằng được!
Toàn thể Nam Thiên Vệ rống to, thấy chết không sờn.
Bọn họ nhất định phải chống đỡ. Khoảnh khắc tình báo Thương Hải quốc truyền về Đông Hoàng tông thì Diệp Thiếu Khanh đã mang theo toàn bộ Đông Hoàng Vệ, Hắc Minh quân đến chi viện.
Trải qua sắp xếp, Nam Thiên Vệ phân công rõ ràng, người thì lo cứu người, người thì nghênh chiến.
Nam Thiên Vệ nghênh chiến lướt qua đám đông dân chúng vô tội, chặn đằng trước nhất, trực tiếp chém giết với Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ trong nước biển.
Lý Vô Địch dẫn dắt hơn ba ngàn cảnh giới Thánh giết ở tuyến đầu.
Lý Vô Địch đứng trên Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng, sợi tóc đỏ bay theo gió, đôi mắt đỏ ngầu tìm kiếm vị trí của Quân Thánh Tiêu.
Một nhóm Nam Thiên Vệ khác chống kết giới thiên văn di chuyển trong biển, lớp lớp bảo vệ kéo dân chúng vào trong.
Nhưng hai mươi hai vạn địch quân thật sự quá nhiều, càng nhiều người cần cứu viện.
Đặc biệt là những đứa bé đuối nước, bọn họ bị sóng lớn cuốn đi, bị đụng xỉu, tay chân nhỏ bé đung đưa trong nước, người nhìn rươm rớm nước mắt.
- Đáng chết!!
- Đám khốn nạn!
Hai mươi hai vạn quân địch xông tới tản ra các phương hướng, rất khó một lưới đánh hết.
Chúng xung phong vào Nam Thiên Vệ, phá hoại cứu viện, khi thấy già yếu trẻ em và phụ nữ thì đồ sát.
Trong chiến trường sống chết, nhân vật linh hồn của họ, Quân Thánh Tiêu đã điên cuồng như ma, sao có thể trông chờ đám thuộc hạ giữ được đầu óc tỉnh táo?
Mọi thứ phát sinh trong biển cả có thể hình dung bằng từ thảm liệt.
Vừa mới khai chiến, nước biển màu xanh đã bị máu nhuộm đỏ, ít nhất trước mắt Lý Thiên Mệnh lềnh bềnh xác chết.
Oong!
Lý Thiên Mệnh không có thời gian cảm khái, ngay từ phút đầu tiên hắn đã không ngừng cứu người.
Dây thừng trong tay dài cỡ trăm thước được Lý Thiên Mệnh đặc biệt chuẩn bị, hắn có kinh nghiệm vận dụng roi dài xiềng xích, dây thừng lướt nhanh trong biển quấn lấy từng sinh linh đau đớn giãy giụa.
Giọng Khương Phi Linh run rẩy nói:
- Ca ca, bên kia có hài tử!
Không cần Lý Thiên Mệnh ra tay, tự Khương Phi Linh điều khiển Thiên Chi Dực phá tan sóng biển đưa hắn đi qua. Có thể trông thấy tốc độ của Lý Thiên Mệnh ở trong biển cơ hồ nhanh hơn tất cả cảnh giới Thiên Ý.
Đó là bởi vì Thiên Chi Dực biến thành hình dạng vây cá dễ lướt đi trong biển hơn, cộng thêm trường thời gian tăng tốc mới khiến Lý Thiên Mệnh giành giật từng giây.
Trên sợi dây của hắn còn quấn hai mươi mấy người, cơ bản đều là Ngự Thú Sư, có Thú Nguyên có thể hoạt động dưới nước.
Còn cô bé trước mắt thì không được, lúc Lý Thiên Mệnh tới nơi, bụng cô bé đã phình to, rõ ràng uống nhiều nước biển.
Oong!
Lý Thiên Mệnh vận chuyển Thú Nguyên ép nước biển trong bụng cô bé ra, nhưng đứa bé đã bị nghẹt thở, rất có thể sẽ chết.
Khương Phi Linh nghẹn ngào giục:
- Mau mau!
Lý Thiên Mệnh vỗ Thiên Chi Dực, dùng tốc độ nhanh nhất xông hướng kết giới thiên văn gần nhất, ở đó có người đang cấp cứu khẩn.
- Chết!!!
Bỗng nhiên bên trái có một Thánh Thiên Vệ lao tới.
- Meow Meow!
Meow Meow chém giết ở gần đó vội biến thành Đế Ma Hỗn Độn xông lên, nó ngậm lấy đứa bé mà Lý Thiên Mệnh ôm trong ngực, hắn quấn dây thừng lên người nó.
- Huỳnh Hỏa, bảo vệ bọn họ!
Không cần Lý Thiên Mệnh nói thì Huỳnh Hỏa đã tự động bảo vệ bên cạnh Meow Meow, chúng nó dùng tốc độ nhanh nhất phá tan nước biển lao đi.
Thánh Thiên Vệ kia vẫn dai dẳng truy sát chúng nó.