- Ngươi trở về cho ta!
Một bóng đen vọt ra từ đại dương, xông lên.
Thánh Thiên Vệ kia chợt vụt ngoái đầu, người này đại khái hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt âm u. Khoảnh khắc gã quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thiên Mệnh.
- Hai con thú bản mệnh, là Lý Thiên Mệnh, ngươi là Lý Thiên Mệnh!
Lý Thiên Mệnh quát to:
- Thông minh, tổ cha nhà ngươi!
Nghịch Thần kiếm ý!
Lý Thiên Mệnh xông lên, liên tục chém ra bốn kiếm, từng đường kiếm hung mãnh hơn.
Vạn Kiếm Độc Tôn!
Phập!
Toàn thân Thánh Thiên Vệ nổ tung, bị đánh chết tại chỗ.
Gã không kịp hét một câu nào, nếu để gã hét lớn tên của Lý Thiên Mệnh chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều người đến.
- Đi!
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng đuổi theo Meow Meow, đưa đứa bé kia và hai mươi mấy người hắn cứu vào kết giới thiên văn.
- Cứu hài tử này trước, con bé sắp chết!
Rất nhanh, có trưởng bối đi qua, dùng Linh Túy cứu chữa. Ba giây ngắn ngủi, đứa trẻ bổng thở mạnh, mở to mắt, bắt đầu sợ hãi khóc lớn, tay chân nhỏ bé huơ lung tung.
Khương Phi Linh tuy là linh thể nhưng giọng nức nở:
- Sống, ca ca, cô bé sống!
Lý Thiên Mệnh thở hắt ra:
- Phù!
Hắn gần như không ngừng lại một giây nào, kêu Huỳnh Hỏa và Meow Meow về, lại xông vào chiến trường.
Huỳnh Hỏa ủ rũ hỏi:
- Lão đại, có thể cứu bao nhiêu người đây? Quá hỗn loạn!
- Đừng nói nhiều nữa, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Suy nghĩ nhiều làm gì? Lãng phí thời gian!
Lý Thiên Mệnh chưa trải qua trường hợp như vậy.
Có lẽ trong thế giới vô tận phát sinh chuyện như vậy là bình thường, nhưng Lý Thiên Mệnh không cách nào chấp nhận.
Nói thật thì cho đến lúc này đầu óc của Lý Thiên Mệnh còn ù đặc, đặc biệt khi trông thấy đứa trẻ bất lực giãy giụa, tuyệt vọng lênh đênh trong biển cả.
Hình ảnh đó suốt đời khó quên.
- Có người đánh lại đây, bảo vệ kết giới thiên văn! Mau!
Không có cơ hội thở dốc, vừa đưa người lên thì trong biển máu đằng trước có một đội hơn ba mươi người Khôn Nguyên Vệ kéo tới.
Bọn chúng thấy ngay trong kết giới thiên văn kia tụ tập nhiều người.
- Giết!
Nếu bị bọn chúng công phá thì những người khó khăn được cứu lên sẽ chết hết.
Đôi mắt đỏ máu của Lý Thiên Mệnh khóa chặt đám người kia.
- Chống đỡ! Chúng ta di chuyển kết giới thiên văn về đảo Nam Thiên.
- Rõ!
Có lẽ vì đạo nghĩ trong lòng, Nam Thiên Vệ hôm nay đặc biệt điên cuồng.
- Giết bọn họ!!!
Có người nói rất khó phân biệt thiện ác trên chiến trường, nhưng có thiện ác xu hướng chung.
Thống nhất Đông Hoàng Cảnh không phải tội ác, nhưng lấy bốn mươi vạn dân chúng vô tội làm vật hy sinh thì là kẻ ác không thể tha thứ.
Lý Thiên Mệnh chỉ là một Nam Thiên Vệ bình thường trên chiến trường hỗn loạn này, hắn không biết chính mình giết bao nhiêu kẻ địch, càng không biết mình đã bao lần đi giữa lằn ranh sống chết.
Có vài lần nhờ vào cánh tay hắc ám, Thiên Chi Dực gắng gượng không chết, tìm được đường sống.
Chiến giáp Nam Thiên tông của hắn đã rách bươm, trên người có vài miệng vết thương sâu thấy xương.
May mắn có Thái Nhất Tháp ôn dưỡng nên Lý Thiên Mệnh còn chống chọi được.
Thái Nhất Tháp đặc biệt hưng phấn, ánh sáng trắng hùng dũng cơ hồ chữa vết thương của Lý Thiên Mệnh liên tục khép lại.
- Chống đỡ!
- Các huynh đệ chống đỡ, tiếp tục cứu người!
Đã chảy quá nhiều máu, Lý Thiên Mệnh cảm giác hơi chóng mặt, trước mắt tràn ngập máu tươi, bên tai đầy tiếng rên la tuyệt vọng, đây là chém giết trên chiến trường.
Phập!
Lý Thiên Mệnh lắc mạnh đầu, bỗng vụt xoay người dùng cánh tay hắc ám chộp một cây trường thương.
Trường thương này suýt từ sau lưng đâm xuyên qua Lý Thiên Mệnh.
- Chết!!!
Một Khôn Nguyên Vệ người đẫm máu vẫn cố đâm tới trước.
- Ngươi chết cho ta!!!
Lý Thiên Mệnh vung kiếm chém bay đầu Khôn Nguyên Vệ kia.
Hùng hổ qua đi, mọi thứ trước mắt Lý Thiên Mệnh càng nhạt nhòa, hắn biết mình đã kiệt sức, nhưng mỗi người ở đây đều mất sức.
- Ta cứu bao nhiêu người? Không đếm hết, ít nhất cũng cỡ năm, sáu trăm.
Số lượng này nhiều nhất trong Nam Thiên Vệ.
Đưa mắt nhìn, chiến trường hỗn loạn này là địa ngục trần gian đỏ máu.
Tất cả điều này đến từ kẻ ngạo mạn, bảo thủ, tư tưởng bạo quân: Quân Thánh Tiêu!
- Sự thật chứng minh, bạo quân vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, không điểm giới hạn, không nghĩ cho chúng sinh không xứng làm đế hoàng, càng không xứng có được Thiên Ý đế hoàng!
Lý Thiên Mệnh vẫn đang liều mình giết địch, nhưng trong đầu óc, linh hồn của hắn có nhiều ý tưởng.
Vạn cổ đệ nhất chính đạo sao có thể là đạo giống như vậy?
Tất cả điều này rất hiện thực, cũng sâu sắc.
Nhận thức và nhận tri của Lý Thiên Mệnh về Thiên Ý đế hoàng cứ tăng lên vùn vụt trong cuộc chém giết này.
- Có được lực lượng thì phải bảo vệ trật tự thương sinh, tạo phúc thiên hạ, bảo vệ người nhà, chứ không phải lấy nó tàn sát sinh linh, diễu võ dương oai! Thế giới trần gian có thiên đạo của nó, vạn vật thay đổi là pháp tắc thế giới. Cường giả càng nên giữ chính đạo, lòng sáng như gương. Quân giả thì chính trực công bằng, muôn đời thái bình thì mới mở mang thịnh thế phồn vinh được!
- Kẻ giải quyết tận gốc, diệt tuyệt nhân luân, chỉ vì dục vọng cá nhân thì sẽ bị trời phạt, gặp báo ứng! Ta quyết không làm loại người này, ta có lẽ không phải thánh hiền một thế hệ, đại công vô tư, nhưng ta càng không táng tận thiên lương, không bằng heo chó!
Lý Thiên Mệnh vẫn không nhìn thấu Thiên Ý đế hoàng trên cõi đời này cao sâu, phức tạp cỡ nào.
Nhưng khoảnh khắc này, không hiểu sao . . .
Đông Hoàng Kiếm trong nhẫn tu di, Thái Nhất Tháp trong không gian bản mệnh chấn động mạnh.
- Chuyện gì xảy ra?
Lý Thiên Mệnh sửng sốt, vì Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp đều phát sinh biến đổi kỳ diệu.
- Tiểu bối Thiên Mệnh, trẻ nhỏ dễ dạy.
- Đông Hoàng là mệnh, Thái Nhất là tâm. Thánh đạo làm vua muôn ngàn, ngươi đã có được một chút.
Đột nhiên một người khổng lồ áo vàng và một người khổng lồ áo trắng hiện ra trên biển cả trước mắt, đó là hai cái bóng ảo nhưng nguy nga như núi cao.
Mỗi người nói một câu, đánh thẳng vào tâm hồn.
Linh hồn Lý Thiên Mệnh chấn động, ngây ra như phỗng:
- Tiền bối là người nào?
- Có duyên sẽ gặp.
- Hôm nay thưởng thức chính đạo trong lòng của ngươi, thôi thì giúp một việc nhỏ vậy.
Hai người khổng lồ cao ngàn thước cùng cười, chớp mắt biến mất.
Ngay sau đó, Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp rung rung chủ động xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Thời gian dường như đứng lặng vào khoảnh khắc này.
Sau đó . . .
Bùm!
Ánh sáng đen vàng chói mắt bắn ra từ Đông Hoàng Kiếm, một luồng sáng trắng cũng bắn ra, rồi phóng lớn vô hạn, tách một thành hai, chia thành bốn, liên tục tách ra ngàn vạn tia sáng bắn vào chiến trường.
Lý Thiên Mệnh ngơ ngẩn nhìn luồng sáng trắng cách hắn gần nhất bao bọc một dân chúng Thương Hải quốc hình thành quả cầu ánh sáng trắng, bảo vệ người đó vào trong.
Đây chỉ là một phần nhỏ bé.
Trong mắt mấy chục vạn Thánh Thiên Vệ, Nam Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ, trên chiến trường xuất hiện mấy chục vạn quả cầu ánh sáng trắng và quả cầu ánh sáng vàng đen.
Chúng nó bao bọc dân chúng vô tội, cho bọn họ hoàn toàn rời khỏi cửa quỷ.
Trong phút chốc, nguyên chiến trường bị ánh sáng này hấp dẫn, toàn trường ngơ ngẩn, chiến đấu tạm dừng một thoáng.
Sau đó bọn họ thấy tận mắt những quả cầu ánh sáng bay về phía Nam Thiên tông.
Vù vù vù vù vù!
Không ai ngăn cản được!
Mãi khi những quả cầu ánh sáng mang tất cả dân chúng Thương Hải quốc còn sống vào đảo Nam Thiên.
Khi ba mươi mấy vạn người rơi xuống đảo Nam Thiên, các đệ tử đảo Nam Thiên đều ngây ra.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hình như ta thấy Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp!
- Đó là vật thần của Lý Thiên Mệnh mà?
Nhiều người không thấy Lý Thiên Mệnh đang ở đâu, nhưng bọn họ biết lần này hình như là Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp cứu vãn thế cờ thua.