- Những người này hình như đều được cứu.
- Đúng rồi, họ được cứu!
- Đây là vật thần trợ giúp, chúng nó cũng khinh bỉ hành vi tội ác của Quân Thánh Tiêu!
- Trời ạ, vật thần hiển linh!
- Lý Thiên Mệnh đã làm gì?
Nguyên đảo Nam Thiên ngẩn ngơ, giây sau chuyển sang mừng như điên.
Vi Sinh Thiên Lan trân trân nhìn trên đảo Nam Thiên đột ngột có thêm hơn ba mươi vạn người, y ngước đầu nhìn nguồn sáng chói lòa sâu trong kết giới Hộ Hải, nơi đó chắc chắn là chỗ của Lý Thiên Mệnh.
Vi Sinh Thiên Lan rung động nói:
- Tuy không biết hài tử này làm cái gì nhưng hắn đã cứu mọi người!
Vi Sinh Thương Nguyên sốt ruột nói:
- Vậy ngươi còn ở đây lảm nhảm cái gì? Mau dẫn người đi vào, mở kết giới Hộ Hải ra cho lão tử!
Vi Sinh Thiên Lan không nói nhiều nữa, quay ngược về.
- Toàn thể tông lão Nam Thiên tông nghe lệnh, cùng ta vận chuyển kết giới Nam Thiên Hộ Hải!
Rốt cuộc chờ đến khoảnh khắc đường cùng đánh trả.
Vi Sinh Thiên Lan đã điên.
Mọi người đều điên theo, đó là điên cuồng hưng phấn.
Nam Thiên tông chống đỡ thành công, tuy tất cả đến từ Lý Thiên Mệnh tạo niềm vui bất ngờ, nhưng mỗi vị Nam Thiên Vệ tử chiến đều có công lao.
- Các huynh đệ . . .!
Một mảnh yên lặng, sau đó:
- Giết!!!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong kết giới Hộ Hải không còn vật hy sinh, chỉ có hai bên chém giết.
Thế là kết giới Hộ Hải của Nam Thiên tông bày ra mặt khủng bố của nó.
Thoáng chốc, vô số nước biển chảy ngược, dấu hiệu kết giới trên người Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ lấp lánh.
Ngay sau đó, nước biển nặng ngàn cân đập xuống người bọn họ.
Một số người bị đập nát nội tạng.
Cơ hồ tất cả quân địch còn đang chém giết trong kết giới Hộ Hải. Kết giới bạo loạn, dữ tợn nhắm vào bọn họ, mở ra uy lực đến cực độ.
Các Nam Thiên Vệ được kết giới Hộ Hải bảo vệ bắt đầu đường cùng đánh trả.
Đối phương đông gấp đôi dường như chẳng hề đáng sợ, thậm chí không chịu nổi một kích.
Đây là ác mộng lần thứ ba cho các Thánh Thiên Vệ.
- Đây là thần muốn diệt Thánh Thiên Phủ chúng ta!
Một trận đảo ngược vượt sức tưởng tượng cứ thế xuất hiện, tựa như ảo mộng, khiến người dở khóc dở cười, không dám tin tưởng vào mắt mình.
Mắt thấy xông lên là Nam Thiên tông tàn đời, không chống đỡ chờ chi viện tới được, nhưng tại sao kết quả đảo ngược?
- Đó là Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp!!!
Mãi đến giờ phút này, sự thật mới lan tỏa chiến trường.
- Vật thần thượng cổ trong truyền thuyết cứu dân chúng vô tội, nghĩa là Thánh Hoàng xem mạng người như cỏ rác phải trả giá cực đắt. Thánh Thiên Phủ vẽ đường cho hươu chạy sẽ diệt vong trong sông dài lịch sử!!!
Khoảnh khắc tình hình chiến đấu đảo ngược, quan niệm về số mệnh thành binh khí hung ác nhất làm đại quân tan vỡ.
Nhóm Lý Vô Địch hét to quan niệm về số mệnh, khiến nó khuếch tán ra.
Những Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ bị kết giới Hộ Hải nuốt chửng, chịu đựng biển cả đảo điên, vừa nghe lời nói khiến trái tim run rẩy.
Nói thật thì ném mấy chục vạn người vào làm vật hy sinh, có ai không thầm khủng hoảng, do dự?
Chẳng qua bọn họ sợ bị chém đầu, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh.
Tiếng gào thét, gầm rống của Nam Thiên Vệ cuốn sạch biển cả:
- Quân Thánh Tiêu phải chết!!!
Cùng lúc đó, Thương Lam Long Mạch xuất hiện.
Chín mươi chín con rồng thần từ linh tai hội tụ bắt đầu rít gào xung phong vào chiến trường.
- Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ, ai đầu hàng thì không giết!!!
Chiến trường lại rơi vào bạo loạn, một bên là Nam Thiên Vệ khí thế ngút trời, một bên là Thánh Thiên Vệ, Khôn Nguyên Vệ dần mất đi đấu chí, bị Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp hù ngây người.
Sự thật chứng minh khi lực lượng ngang nhau, ý chí của đại quân trở thành then chốt giành chiến thắng.
Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp sáng tạo tất cả trở thành tín ngưỡng tất thắng của Nam Thiên Vệ vào lúc này.
Ngược lại thành ám ảnh của quân địch.
Chiến trường vẫn đang chém giết, giằng co, nhưng đã có Thánh Thiên Vệ và Khôn Nguyên Vệ đầu hàng.
Đặc biệt là Thánh Thiên Vệ, những lời Quân Niệm Thương từng nói trở thành đòn đánh vào tâm hồn.
Không phải ai đều là kẻ cùng hung cực ác, bọn họ bị người cầm quyền ép buộc mới đi lên con đường sai trái, không biết làm sao.
Hiện nay xu hướng chung đã mất, người nào có thể thấy rõ thế cuộc đều biết lúc này nên lựa chọn thế nào.
Ai còn muốn cùng Quân Thánh Tiêu làm con rối bị muôn đời nhổ nước bọt?
Bán đất cầu vinh, xem mạng người như cỏ rác đủ để tiếng xấu muôn đời!
Có lẽ Quân gia không quan tâm danh tiếng, nhưng có người cần sĩ diện, chẳng qua không có cơ hội biểu đạt.
- Ta đầu hàng, ta cũng khinh thường Quân Thánh Tiêu, hôm nay Thánh Thiên Phủ thua chắc!
Nhiều Thánh Thiên Vệ cởi xuống chiến giáp màu bạch kim trên người, thậm chí gia nhập vào chiến đoàn Nam Thiên Vệ.
Đây là bắt đầu của xu hướng tan vỡ.
Ngay lúc này.
Sau khi Lý Vô Địch đồ sát vô số người thì rốt cuộc cũng khóa vị trí của Quân Thánh Tiêu.
Quân Thánh Tiêu và Nguyên Hồn còn ở bên ngoài kết giới Hộ Hải.
Cơ hồ tất cả người của hai tông môn đều đi vào, nhưng Quân Thánh Tiêu và Nguyên Hồn thì không.
Ngọn lửa xanh trong mắt Nguyên Hồn bập bùng cháy, lúc Lý Vô Địch nhìn gã thì gã không kìm được lùi một bước, vì đôi mắt đỏ máu kia quá dữ tợn.
Bên cạnh Nguyên Hồn.
Quân Thánh Tiêu chắp tay sau lưng, tóc dài tung bay, sắc đỏ trong con ngươi gần giống Lý Vô Địch.
Khi Quân Thánh Tiêu trông thấy Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp xuất hiện, thấy kết giới Hộ Hải vận chuyển, Nam Thiên tông đường cùng đánh trả thì mặt của lão vặn vẹo méo mó còn hơn Lý Vô Địch.
Hiện tại rải rác quan niệm về số mệnh, có ai biết nó như vô số thanh kiếm đâm vào người Quân Thánh Tiêu?
Nguyên Hồn chửi rủa, mặt đen như than:
- Quân Thánh Tiêu, ngươi thật là xui xẻo, không chơi với ngươi nữa!
Nguyên Hồn nói với Khôn Nguyên Vệ trong kết giới Hộ Hải:
- Toàn thể Khôn Nguyên Vệ nghe lệnh, lập tức rút quân!
Đối với Thánh Thiên Phủ thì hành động này như thêm sương trên tuyết.
Nguyên Hồn vừa dứt lời, Lý Vô Địch một mình rời đi Thánh Thiên Phủ, lao nhanh về phía bọn họ.
Quân Thánh Tiêu cười âm u:
- Nguyên Hồn, cho một cơ hội cuối cùng đi. Ta là Thiên Chi Thánh cảnh đệ tứ trọng, ngươi là đệ tam trọng, cùng nhau bắt giữ Lý Vô Địch, lấy mạng sống của hắn uy hiếp thì vẫn còn cơ hội. Ai kêu hắn không biết sống chết dám đơn độc rời đi kết giới Hộ Hải?
Mắt Nguyên Hồn lấp lóe, gã đang suy nghĩ:
- Ba tháng trước hắn giết Vũ Văn Thái Cực, đại khái là Thiên Chi Thánh cảnh đệ nhất trọng, cao nhất là đệ nhị trọng, hơn nữa hắn tự phụ làm bậy không cần Đông Hoàng Kiếm.
Nói thật, cứ tan tác thế này thì Nguyên Hồn không cam lòng, chẳng qua đã mất xu thế chung.
Nguyên Hồn vốn định đi, hoàn toàn không ngờ Lý Vô Địch dám một mình đến chặn lại bọn họ.
Có lẽ đây thật sự là cơ hội cuối cùng.
Lý Vô Địch cười to tiến đến, cười không kiêng nể gì:
- Hai vị bằng hữu, ở xa tới là khách, đến rồi thì đừng đi nữa, ngồi xuống ôn chuyện, để ta uống một hớp máu của các ngươi.
Mặt Nguyên Hồn nghiêm túc hỏi:
- Lý Vô Địch, ta mang Khôn Nguyên tông đi, cũng đồng ý với ngươi trong mười năm không bước vào Đông Hoàng Cảnh, ngươi có đồng ý không?
Nguyên Hồn nói Đông Hoàng Cảnh tự nhiên không bao gồm Vân Tiêu Kiếm phái.
Lý Vô Địch mỉm cười nói:
- Không đồng ý, Khôn Nguyên Vệ có thể đi nhưng ngươi thì phải chết tại đây.
Nguyên Hồn nheo mắt bắn ra tia nhìn hung hăng hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì lão tử muốn cho Khôn Nguyên tông ngươi run cầm cập khi nghe tên của lão tử! Lão tử muốn cho các ngươi từ nay về sau không dám bước vào Đông Hoàng Cảnh một bước, bao gồm phạm vi Vân Tiêu Kiếm phái, đi vào một lần sẽ chết một lần!
Lý Vô Địch rút ra Xích Huyết Hoang Đao, khí huyết ngập trời.