Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long nói:
- Kê ca, Meow ca, cùng chơi nào! Lúc ta còn ở trong trứng, mỗi ngày mong đợi nhất là chơi với các ca!
Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long vừa nói xong, thân thể to lớn đã xông về phía Huỳnh Hỏa và Meow Meow.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian bản mệnh đều rung rinh.
Huỳnh Hỏa ngước đầu lên, sợ muốn đái dầm, con cự thú to như vậy đang lao tới ôm mình?
- Ủa? Kê ca đâu rồi?
Huỳnh Hỏa rít gào:
- A! Kẹt trong kẽ móng của ngươi chứ đâu, nhẹ chút!
- A?
Rồng thần to lớn vội giơ bốn móng vuốt rồng lên, thế là người nó đập xuống đất, lại một cơn động đất mạnh.
- Oa, Kê ca mau cứu ta, ta bị đè bẹp! Meow xin trả hàng, Lý Thiên Mệnh, mau nhét nó về đi!
- Các ngươi ngậm miệng!
Nói thật thì Lý Thiên Mệnh sướng lên mây.
Hắn không quan tâm người khác nghị luận đây rốt cuộc là rùa hay rồng, ít nhất trông rất bá khí, giọng lớn, uy chấn toàn trường, thể hình lớn, đi đến đâu đều đất rung núi chuyển.
Lý Thiên Mệnh suýt cười ra tiếng.
Đây chẳng phải là thú bản mệnh bá khí mà mình muốn sao?
Lý Thiên Mệnh ngửa đầu cười to ba tiếng:
- Ông trời đối xử với ta không tệ, rốt cuộc không cần bị trào phúng!
Dân chúng Thương Hải quốc ở xung quanh sợ hãi lùi ba mươi bước.
Khương Phi Linh tò mò hỏi:
- Ca ca định đặt tên gì cho bé rùa vậy?
- Phải đặt cái tên thật bá khí vang dội mới được, để ta suy nghĩ . . . khoan, muội mới nói gì?
- Bé rùa ấy.
- . . . đó là rồng!
Bên cạnh Lý Thiên Mệnh chỉ có mình Khương Phi Linh biết chuyện Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, sau đợt Nhiên Linh thì hắn đã nói cho nàng.
Lý Thiên Mệnh háo hức muốn khoe con thú bản mệnh thứ ba của mình.
Lý Thiên Mệnh cười vui vẻ nói:
- Rốt cuộc có thú cưỡi, không cần tự mình đi bộ.
Nhưng khi Lý Thiên Mệnh nhìn lưng của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long thì cơ mặt cứng ngắc.
Bên trên là chín ngọn Quỳ Sơn nhọn hoắc.
Lý Thiên Mệnh suy nghĩ:
- Nhiều gai nhọn như vậy, ngồi lên có khi nào cấn trứng không? Hoặc nên nói là . . . cấn gà?
Lưng rồng như răng cưa thế này thì chắc chắn sẽ cấn trứng.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh ngửa đầu góc bốn mươi lăm độ, trên mặt tràn đầy ưu thương không nên có ở độ đuổi như hắn.
Trong không gian bản mệnh, Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long ngây thơ còn đang chơi đùa. Huỳnh Hỏa và Meow Meow tội nghiệp vì bảo vệ khí độ làm huynh trưởng nên nuốt lệ chơi trò chơi với nó.
Trong phút chốc gà bay mèo nhảy rồng lăn, một mảnh hỗn loạn.
Tưởng tượng sau này bên trong có mười con Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ là Lý Thiên Mệnh đau đầu như búa bổ.
Hắn thầm cầu nguyện:
- Hy vọng đừng xốc tung không gian bản mệnh của mình.
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta.
Đột nhiên một nam nhân khoe mẽ đáp xuống trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Không cần nhìn đều biết là Lý Vô Địch.
- Làm gì vậy?
Lý Vô Địch nói:
- Lại đột phá? Tốc độ như vậy suýt bắt kịp ta, khá lắm, không hổ là thiên tài thứ hai của Đông Hoàng Cảnh.
Lý Thiên Mệnh chỉ cười mà không nói:
- Ha ha.
Bọn họ đang làm công việc dọn dẹp sau chiến đấu, óc Lý Thiên Mệnh lóe tia sáng hỏi:
- Nghĩa phụ, có Thần Nguyên không?
- Phẩm cấp gì?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Đương nhiên là Thần Nguyên cấp thiên rồi.
- Loại nào?
- Núi, nước, hoặc núi nước.
Lý Vô Địch nghe xong trợn to mắt nói:
- Hai phụ tử khùng giống nhau!
Lý Thiên Mệnh hoang mang hỏi:
- Nghĩa phụ nói gì vậy?
- Ha ha, không có gì, ta ra vẻ thâm trầm mà thôi. Ngươi chờ chút.
Không đợi bao lâu, Lý Vô Địch mang Vi Sinh Thiên Lan đến, nói:
- Nhi tử của ta muốn Thần Nguyên cấp thiên, ngươi nói đi, đưa hay không?
Vi Sinh Thiên Lan mỉm cười hỏi:
- Giở trò lưu manh hả?
- Nói một câu quyết định đi!
- Cho, đương nhiên cho rồi. Nhưng không phải ta nể mặt ngươi, đây là khen thưởng cho Thiên Mệnh.
Vi Sinh Thiên Lan nói xong đào móc trong nhẫn tu di hết nửa ngày, lấy một cái hộp ra đưa cho Lý Thiên Mệnh.
Vi Sinh Thiên Lan tò mò hỏi:
- Đây là Thần Nguyên cấp thiên trung phẩm, Thủy Lam Lưu Tinh. Nó là Thần Nguyên rớt từ trên trời xuống, vằn nước bao trùm nó, nhưng vị trí trung tâm là thiên thạch sao băng, chắc thích hợp với ngươi. Nhưng ta nhớ thú bản mệnh của ngươi là thuộc tính lôi hỏa mà?
Lý Vô Địch trợn to mắt nói:
- Thần Nguyên cấp thiên trung phẩm? Xa hoa dữ, không lẽ ngươi muốn lừa con rể về?
Vi Sinh Thiên Lan nói:
- Dẹp đi! Khuê nữ của ta không thèm trúng ý hắn. Tiểu tử này nhìn liền biết có dáng mở hậu cung, trong nhà có khuê nữ tuyệt đối phải tránh xa hắn!
Lý Thiên Mệnh không có cơ hội phân bua.
Tại sao bảo mình trời sinh mở hậu cung?
Thành kiến!
Kết quả là hai người này một người khoe nhi tử oách cỡ nào, một người khoe khuê nữ nhà mình xinh đẹp thế nào, vừa cãi lộn vừa rời đi.
- Sau khi tiến hóa thì lão tam sẽ là Thánh Thú ngũ giai, cao hơn Huỳnh Hỏa và Meow Meow một bậc. Đợi về sau kêu nghĩa phụ bù cho Huỳnh Hỏa, Meow Meow, tốt nhất là lấy thêm chiến hồn Thánh Thú.
Lý Thiên Mệnh giao Thủy Lam Lưu Tinh cho Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long tiến hóa, Khương Phi Linh cũng cởi bỏ trạng thái Phụ Linh.
Sau chiến tranh, giờ phút này hưởng thụ bình yên hiếm có.
Hai người ngồi trên tảng đá bên mõm đá, dưới chân là đại dương.
Đã gỡ bỏ kết giới Hộ Hải, trên đảo Nam Thiên này vừa lúc trông thấy mặt trời lặn phía tây.
Mặt trời lửa đỏ dần rơi vào mặt biển, nhuộm đỏ mảng lớn khu vực biển.
Khương Phi Linh mê mẩn nói:
- Đẹp quá.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chờ qua một thời gian ta dẫn muội ra biển, giờ có thú cưỡi, tùy tiện du lịch.
Khương Phi Linh cười nghịch ngợm hỏi:
- Ca ca không sợ cấn trứng à?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ôi, muội học xấu rồi?
- Thiên Mệnh ca, cái gì là cấn trứng?
Lý Thiên Mệnh đang định làm gì đó phát triển tình cảm với Khương Phi Linh thì bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng thiếu niên.
Nhìn lại, nói chuyện là Vi Sinh Thanh Loan, tỷ tỷ Vi Sinh Nhược Tố của gã cũng có mặt.
Lý Thiên Mệnh vội ngẩng đầu nhìn trời.
Không ngờ Vi Sinh Nhược Tố hào phóng đi tới, tự giới thiệu với Khương Phi Linh, hai bên khen ngợi nhau này nọ, trò chuyện rất vui vẻ.
Vi Sinh Thanh Loan đá lông nheo nói:
- Thiên Mệnh ca hôm nay khiến ta nước mắt lưng tròng, lòng kính ngưỡng đối với ca như nước sông cuồn cuộn chảy dài không dứt.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Bình tĩnh, chuyện hàng ngày.
- Ha ha ha!
Bốn người trẻ tuổi nói chuyện vui vẻ dưới ánh hoàng hôn, hình ảnh thật tốt đẹp.
Sau đó Lý Vô Địch đi tới, Vi Sinh Nhược Tố và đệ đệ rời đi.
Vi Sinh Thanh Loan nhức đầu nói:
- Tỷ tỷ, Linh Nhi và hắn đúng là trời sinh một đôi, hơn nữa bọn họ quen nhau lâu rồi, đành chịu.
Vi Sinh Nhược Tố gắt:
- Nói bậy bạ gì đó?
Vi Sinh Thanh Loan hỏi:
- Chẳng lẽ tỷ tỷ không thích hắn sao?
Vi Sinh Nhược Tố nói:
- Thích cái đầu ngươi! Ai nói người nào xuất sắc thì ta phải thích người đó? Tình cảm là phải xem duyên phận, không có duyên thì đừng cưỡng cầu. Hiện tại thì hơi thưởng thức chút xíu, hơn nữa hắn có cô nương mình thích, còn xứng đôi như vậy, ta cắt đứt tơ tưởng, càng có thể thoải mái tự nhiên. Ngươi đừng làm chuyện không đâu gây rắc rối cho ta.
- Hiểu rồi! Nói ngắn gọn là tỷ tỷ biết khó mà lui!
- Tiểu tử thối, đừng chạy!
. . .
Lý Thiên Mệnh không ngờ tốc độ tiến hóa của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long nhanh như vậy, mới qua nửa ngày mà nó đã thành công tiến hóa.
Thần Nguyên cấp thiên trung phẩm Thủy Lam Lưu Tinh cho Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long năm mươi lăm đốm sao, cũng cởi bỏ nhiều gông xiềng huyết mạch.
Lại cùng nhau tu luyện, Linh Nguyên Hồng Mông của Lý Thiên Mệnh đã trưởng thành đến tột độ, hơi vượt trên Luyện Ngục Chi Nguyên và Hỗn Độn Lôi Nguyên.
Lần này tiến hóa mang đến thay đổi lớn cho bề ngoài của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long.
Đầu tiên là đuôi rồng, ban đầu chỉ là cái đuôi bình thường, nhưng giờ phần đuôi nhọn mọc ra lưu tinh chùy đầy gai, nó sẽ là vũ khí cận chiến khủng bố của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long, bị lưu tinh chùy đập trúng chắc chắn sẽ nổ nát đầu.
Hiển nhiên Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long sẽ giỏi đánh gần thân hơn Meow Meow, thậm chí chịu đòn dai hơn.