Lần này tiến hóa còn có một biến đổi lớn khác là hình thể của nó lại tăng vọt.
Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long to còn hơn tất cả Thánh Thú ngũ giai, bao gồm trong trạng thái trưởng thành.
To y như Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng của Lý Vô Địch.
Cùng là Thánh Thú ngũ giai to nhất, ví dụ như Chấn Ngục Huyền Vũ còn chưa bằng một phần ba người Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long.
Đường nét chín ngọn Quỳ Sơn trên lưng của nó càng rõ nét hơn, sức sát thương càng mạnh.
Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long bây giờ trông giống lưng cõng chín ngọn núi, dưới bụng chín tầng biển chứ không phải chín tầng ao nhỏ, hoặc ít nhất là hồ nhỏ.
Có thể so sánh với Thượng Cổ Huyết Ngục Côn Bằng thì rất bá đạo.
Lý Thiên Mệnh chỉ có thể cười gượng, đám Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ này nhỏ thì bé xíu, còn to thì lớn đến khiến người da đầu tê dại.
Vừa lúc Lý Vô Địch đến, Lý Thiên Mệnh nói thẳng:
- Nghĩa phụ, lúc trước che giấu người một việc, ta xin thẳng thắn.
Lý Vô Địch hết hồn hỏi:
- Không lẽ ngươi là nữ?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dẹp đi! Nghe kỹ đây, thật ra ta là Ngự Thú Sư sinh ba.
Lý Vô Địch lại gần sờ trán Lý Thiên Mệnh, lại sờ trán mình, nghiêm túc nói:
- Phụt, phát sốt hả? Ôi, trán nóng quá rồi, vậy mà ngươi còn có sức nằm mơ, thật là làm toàn thể nhân dân Đông Hoàng Cảnh cảm động.
- . . .
Đối với nghĩa phụ như vậy, Lý Thiên Mệnh trực tiếp gọi Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long ra không gian bản mệnh.
Đây là lần đầu tiên nó trông thấy thế giới bên ngoài.
Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long vừa đi ra đã giẫm trên mõm đá.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mõm đá sụp xuống.
Mảng lớn đá đất cát cùng Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long rơi xuống biển.
Rầm rầm!
Trên biển bắn lên bọt nước đầy trời, sóng vỗ ướt mặt Lý Thiên Mệnh và Lý Vô Địch.
Lý Thiên Mệnh há mồm phun ra một con cá nhỏ.
Bên dưới vọng lên giọng nói hớn hở ồm ồm như sấm nổ:
- Hi, bơi lội vui ghê!
Đó là giọng nói ngây thơ như con nít, nhưng người trên một nửa đảo Nam Thiên không kìm được bịt lỗ tai.
Giọng của nó quá lớn, đặc biệt là lúc hưng phấn.
Tiếng reo vui chấn mõm đá lại rung rinh, nhiều đá vụn lăn xuống.
Sau đó . . .
Lý Thiên Mệnh trông thấy một vật khổng lồ lăn lộn trong biển, động tĩnh lớn còn hơn côn đỏ to lớn của Lý Vô Địch.
Thoáng chốc biển động mạnh, vô số sóng nước bắn lên trời, nhiều Nam Thiên Vệ dọn dẹp chiến trường bị hất bay đi.
Lý Thiên Mệnh:
- . . .
Lý Vô Địch:
- . . .
Trong bầu không khí im lặng, Lý Thiên Mệnh cố gắng giải thích:
- Nghĩa phụ, trong một đoạn thời gian dài con thú bản mệnh này nhát như chuột, không dám xuất chiến, cho nên ta giấu nó đi.
Lý Vô Địch trợn trắng mắt nói:
- Ồ, ra là vậy, trông đúng là nhát gan thật. Hai con kia tên Huỳnh Hỏa và Meow Meow, còn con này tên là gì?
Nếu Lý Vô Địch có tròng mắt trắng.
Y tin tưởng đây là chứng cứ Ngự Thú Sư sinh ba, nhưng không biết y có tin con thú bản mệnh này gan bé hay không.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Nghĩa phụ cảm thấy nên gọi là gì?
Lý Vô Địch mỉm cười nhìn hắn:
- Lam Hoang được không?
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình.
Đây là rút một cái tên trong Đế Hoang Long Mạch và Thương Lam Long Mạch.
Chứng minh Lý Vô Địch chắc chắn biết lão tam xuất hiện có quan hệ đến hai long mạch.
Lý Vô Địch vỗ vai Lý Thiên Mệnh, thấm thía nói:
- Nhi tử Thiên Mệnh của ta, ngươi có tạo hóa như vậy thì sao có thể không giấu bí mật gì được? Không sao, ta sẽ giúp ngươi điểm tô cho đẹp về con rùa này.
Lý Thiên Mệnh cảm kích nói:
- Đa tạ nghĩa phụ, cái tên Lam Hoang rất hay, cực kỳ bá khí.
Lam là nước, hoang là núi.
Hai người đứng trên mõm đá, cảm khái nhìn con Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long chơi đùa vui vẻ dưới biển.
Lý Thiên Mệnh xoe tròn mắt hỏi:
- A khoan, nghĩa phụ mới nói nó là cái gì?
- Rùa chứ là gì?
- . . . mợ nó!
. . .
Diệp Thiếu Khanh dẫn dắt đại quân Đông Hoàng, Hắc Minh đến nơi thì chiến trường đã đánh xong.
Tiếp theo, Nam Thiên tông phụ trách bắt giam tù binh Khôn Nguyên Vệ, Hắc Minh tông trở về Hắc Minh Động. Thánh Thiên Vệ vừa quy hàng thì bị Nam Linh Thánh Vương dẫn dắt Thánh Lão trấn áp, cùng nhau rời khỏi Nam Thiên tông.
Trên đường về, đại quân thuận tiện đưa dân chúng Thương Hải quốc trở về.
Các dân chúng vô tội về nhà, Lý Vô Địch tự mình mang Thánh Thiên Vệ đi Thánh Thiên Phủ.
Bên Đông Hoàng tông thì tạm giao cho Diệp Thiếu Khanh.
Lý Vô Địch giúp biên tạo chuyện của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long Lam Hoang.
Lý Vô Địch nói con thú bản mệnh này của Lý Thiên Mệnh trước đây bị thương nặng, Linh Nguyên bị hủy, trong khoảng thời gian này luôn nghỉ dưỡng trong đất tổ Lý thị, vừa mới khỏe lại.
Có Lý Vô Địch ra mặt, Lý Thiên Mệnh thuận lợi trở thành Ngự Thú Sư sinh ba được mọi người hâm mộ.
Lý Thiên Mệnh chuẩn bị quay về đất tổ Lý thị tiếp tục khổ tu, giờ thì có thể nghiên cứu Thần Sơn Hoàng Kiếm và Thương Hải Hoàng Kiếm.
Cả đội và lão tam Lam Hoang dần tôi luyện hợp nhau.
Đội ngũ mấy chục vạn người rất nhanh trở lại Thương Hải quốc.
Lý Vô Địch làm người tốt đến cùng, sai Đông Hoàng Vệ dàn xếp cho ba mươi mấy vạn người, dù sao bên trong có nhiều trẻ con, không biết đường về nhà.
Bọn họ cần nói chuyện với vua của Thương Hải quốc, bảo đảm tất cả đứa trẻ đều được về nhà, gia đình mất vợ mất con có thể đoàn tụ.
Bởi vậy, bọn họ phải ở lại Thương Hải quốc hơi lâu.
- Nghĩa phụ, ta về Diễm Đô một chuyến.
Lý Thiên Mệnh trở về Diễm Đô chủ yếu là đi đón Khương Thanh Loan, thực hiện lời hứa ngày xưa đối với nàng, vừa lúc tiện đường.
Khương Phi Linh cũng nhớ Khương Thanh Loan.
- Nhớ tranh thủ thời gian.
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Nửa ngày là về rồi, yên tâm.
Lý Vô Địch nhìn quanh, y và Diệp Thiếu Khanh đều bận rộn, thế là kêu Diệp Vũ Hề lại.
Diệp Vũ Hề trợn trắng mắt với Lý Vô Địch:
- Làm chi?
Lý Vô Địch dè dặt nói:
- Không làm.
Diệp Vũ Hề tức giận quát:
- Giở trò lưu manh hả? Muốn chết không?
Lý Vô Địch nói:
- Ha ha ha! Nàng cùng Thiên Mệnh về Diễm Đô một chuyến đi.
- À, còn cần ngươi lắm miệng. Thiên Mệnh, chúng ta đi!
Thái độ của Diệp Vũ Hề đối với Lý Vô Địch rất lạnh lùng, nhưng khi quay sang Lý Thiên Mệnh thì cười tươi.
Diệp Vũ Hề thèm thuồng hỏi:
- Dẫn ta đi quê hương của ngươi chơi một chút, có món nào ngon không?
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Rất nhiều.
Lý Vô Địch dặn:
- Đừng ham ăn, nhanh lên, không lâu nữa chúng ta sẽ lên đường.
Diệp Vũ Hề liếc xéo y:
- Ồn ào!
Diệp Vũ Hề cùng Lý Thiên Mệnh rời khỏi Thương Hải quốc.
Lại trở về Diễm Đô lần nữa.
. . .
Diễm Đô, Chu Tước hoàng cung.
Quân Niệm Thương đứng trước Chu Tước điện, dựa vào một cây cột màu lửa đỏ chờ đợi.
Chốc lát sau, ngũ ca Quân Dật Phong của y ngồi trên con rồng thần màu xanh nhạt đáp xuống đằng trước Chu Tước điện.
Con rồng thần màu xanh nhạt bẩm sinh có đôi cánh thịt, khi bay rất nhanh nhẹn, bàn về hình thể và uy thế thì đại khái tương đương với hai phần ba Thanh Huyền Bích Hỏa Long của Diệp Thiếu Khanh.
Quân Niệm Thương hỏi:
- Giải quyết xong hết chưa?
Quân Dật Phong trả lời:
- Rồi, tổng cộng năm trưởng lão, bốn cảnh giới Thiên Ý, một Địa Thánh cảnh của Đông Hoàng tông, tên Lý Lăng, đều bị ta giết, không có cơ may báo tin. Niệm Thương, chỗ ngươi thì sao? Tìm được người chưa?
Quân Niệm Thương đáp:
- Tìm được rồi, không khó, đều ở trong Chu Tước vương cung. Trăn Trăn đã hỏi rõ, một người là nhạc phụ của Lý Thiên Mệnh, một người là tỷ tỷ của người yêu của hắn, cộng thêm bắt ngoại công của Lý Thiên Mệnh trong Vệ phủ, ba người chắc cũng đủ.