Sắc mặt của Quân Niệm Thương hơi tối tăm, y chất vấn phụ thân nhưng không có nghĩa là quên mối thù không đội trời chung.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Bọn họ cùng đi vào Chu Tước điện, trong điện có ba người bị Vân Trăn Trăn dùng sợi xiềng xích lôi đình trói lại.
Bọn họ là Vệ Thiên Thương, Khương Thừa và Khương Thanh Loan.
Ba người sắc mặt tái nhợt, bởi vì hoàn toàn không thể động đậy, nhích nhẹ là lôi đình sẽ đâm vào người, điện bọn họ rên đau.
Đặc biệt là Khương Thanh Loan càng thêm không chịu nổi.
Sau khi Quân Niệm Thương tiến vào, Vệ Thiên Thương cắn răng hỏi:
- Rốt cuộc các hạ ai? Nếu muốn đối phó Thiên Mệnh thì cần gì dùng cách đê hèn như vậy? Nếu thân phận của ngươi cao thì đừng làm chuyện trộm gà trộm chó, khiến người trơ trẽn.
Quân Niệm Thương thản nhiên nói:
- Ngươi nói đúng, nhưng ta không có cơ hội giết hắn, chứ không thì đã chẳng hiếp bức các ngươi.
Vân Trăn Trăn hỏi:
- Ngươi định làm thế nào?
- Đi thôi.
Thánh Thú tứ giai Ngự Phong Thanh Long của Quân Dật Phong đang nằm rạp trước cửa Chu Tước điện.
Vân Trăn Trăn ném ba người Vệ Thiên Thương lên, rồi ba người cùng nhau ngồi trên Ngự Phong Thanh Long.
Bên ngoài Chu Tước điện, cơ hồ tất cả cường giả Diễm Đô đều có mặt đông đủ, tiếc rằng không giúp được gì. Đối với họ thì Quân Dật Phong là cường giả cảnh giới Thánh không thể chống lại.
Quân Niệm Thương nhìn hướng phương nam, run giọng hỏi:
- Ngũ ca nói xem phụ thân sẽ thành công chứ?
Quân Niệm Thương mất khá nhiều thời gian trong Diễm Đô, nếu thuận lợi thì hiện giờ đã có kết quả.
Quân Dật Phong đáp:
- Dựa theo kế hoạch chắc vấn đề không lớn. Nhóm Lý Vô Địch ở Đông Hoàng tông, chưa chắc phản ứng lại. Vi Sinh Thiên Lan vẫn luôn là chính nhân quân tử, do dự thiếu quyết đoán, phụ thân nắm chắc hắn chắc chắn sẽ cứu người.
Quân Niệm Thương cười khẩy:
- Lấy cái thiện của người để đồ tông môn người ta? Chờ giải quyết Lý Thiên Mệnh rồi ta sẽ không trở lại Đông Hoàng Cảnh.
Quân Dật Phong khẽ thở dài:
- Ài . . . về Thánh Thiên Phủ thôi!
Còn về làm sao ép Lý Thiên Mệnh ra tay thì tính sau.
Quân Dật Phong nói:
- Lý Thiên Mệnh là người trọng tình trọng nghĩa, ta đã hỏi thăm mức độ quan trọng của ba người này đối với hắn, dù đặt cạm bẫy gì thì hắn chắc chắn sẽ đến.
- À.
Quân Niệm Thương bỗng nhiên lắc đầu cười:
- Phụ thân dùng cái thiện của Vi Sinh Thiên Lan đối phó với hắn, ta thì lấy tình nghĩa của Lý Thiên Mệnh hiếp bức hắn, xét cho cùng chúng ta là phụ tử.
Quân Niệm Thương tự giễu.
Nhưng dù vậy y không định buông bỏ, trên bàn tay còn dính chút vụn thủy tinh, đôi mắt y đỏ ngầu.
Oong!
Ngự Phong Thanh Long vỗ cánh bay lên, bay nhanh trên bầu trời Diễm Đô.
Đột nhiên!
Một con rồng thần màu xanh to cỡ Ngự Phong Thanh Long từ phương nam bay tới, khi vào bầu trời Diễm Đô lập tức khóa chặt Ngự Phong Thanh Long.
Con thanh long này cũng có đôi cánh, nhưng toàn thân rực cháy lửa xanh, tổng như Thanh Huyền Bích Hỏa Long phiên bản thu nhỏ.
Đây là thú bản mệnh của Diệp Vũ Hề: Thiên Vũ Hỏa Thanh Long.
Thiên Vũ Hỏa Thanh Long xuất hiện khiến dân chúng Diễm Đô xôn xao, mới rồi cảnh giới Thánh đại chiến đã phá hủy nhiều kiến trúc trong thành.
Mắt thấy Chu Tước Vương sắp bị bắt, vậy mà có cơ hội lật ngược tình thế?
- Hình như người ngồi trên con rồng là Lý Thiên Mệnh?
- Hắn rốt cuộc trở lại!
Đúng vậy, là Diệp Vũ Hề mang theo Lý Thiên Mệnh quay về Diễm Đô đón Khương Thanh Loan.
Đây là lời hứa của Lý Thiên Mệnh đối với nàng.
Nhưng Lý Thiên Mệnh nghìn lần không ngờ vừa về Diễm Đô đã trông thấy cảnh này.
Quân Niệm Thương xuất hiện ở Diễm Đô, bắt cóc Vệ Thiên Thương, Khương Thừa và Khương Thanh Loan.
Lý Thiên Mệnh còn tưởng đâu Quân Niệm Thương chết trong loạn quân ở Nam Thiên tông rồi.
- Đừng hòng đi!
Ba người Quân Niệm Thương đều nghe thấy tiếng quát nạt.
Trong gió to, Quân Niệm Thương quay đầu, thấy một thanh niên tóc trắng ngồi trên Thiên Vũ Hỏa Thanh Long.
Ngọn lửa trong lồng ngực Quân Niệm Thương bỗng cháy bỏng:
- Lý Thiên Mệnh! Trời đối xử với ta không tệ.
Quân Niệm Thương kêu Quân Dật Phong đổi hướng, lao về phía Lý Thiên Mệnh.
Quân Niệm Thương hỏi:
- Ngũ ca có thể đối phó người bên cạnh hắn không?
- Đó là Diệp Vũ Hề, muội muội của Diệp Thiếu Khanh, Địa Thánh cảnh đệ ngũ trọng, cảnh giới ngang với ta. Không dám nói sẽ hạ được nàng ta nhưng có thể không cho nàng ta trợ giúp Lý Thiên Mệnh.
- Vậy thì tuyệt, địa ngục không cửa, tự hắn xông vào.
Quân Niệm Thương như nhìn thấy Nguyệt Linh Lang, nàng như ở bên cạnh y, dùng ánh mắt thúc giục nhất nhìn mình, chất vấn mình: Cơ hội ngàn năm một thuở mà vẫn không giết hắn sao?
Quân Niệm Thương gầm rống như dã thú, đôi mắt đầy tơ máu:
- Giết hắn, giết hắn!!!
Trong cuộc chiến Cảnh Vực, cảnh nàng ngã xuống tựa gai nhọn không ngừng từ sau gáy đâm vào não, đầu y đau nhói.
Quân Niệm Thương nói nhanh:
- Trăn Trăn kìm chế ba người này giúp ta, nếu Lý Thiên Mệnh muốn chạy trốn thì nàng hãy mạnh tay với chúng.
Vân Trăn Trăn hỏi:
- Muốn giết hả?
Quân Niệm Thương chỉ vào Khương Thanh Loan:
- Không cần, hãy hành hạ, bắt đầu từ ả này.
Sắc mặt Khương Thanh Loan trắng bệch.
Khương Thừa tức giận nói:
- Đừng đụng vào con bé, có gan thì bắt đầu từ ta. Ta là nhạc phụ của Lý Thiên Mệnh, ta quan trọng với hắn nhất, không liên quan đến nữ nhi của ta.
- Ngươi yên tâm, sắp xé nát miệng của ngươi, cắt đứt lưỡi của ngươi ngay đây, ai kêu ồn ào.
Vân Trăn Trăn kéo xiềng xích lôi điện nhảy xuống Ngự Phong Thanh Long, trở lại trên nóc nhà Chu Tước hoàng cung.
- Grao!
Thiên Vũ Hỏa Thanh Long của Diệp Vũ Hề xông hướng Vân Trăn Trăn, Ngự Phong Thanh Long từ bên cạnh ngăn cản, gió lốc thổi quét, nó che trước mắt Diệp Vũ Hề.
Quân Dật Phong cười khẩy nói:
- Diệp Vũ Hề, lâu không gặp.
Diệp Vũ Hề tức giận quát:
- Không hổ là hai nhi tử của Quân Thánh Tiêu, đê tiện giống hệt lão, tiếc rằng kết cuộc cũng thảm y như lão!
Quân Dật Phong và Quân Niệm Thương cùng căng thẳng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
Diệp Vũ Hề khinh thường nói:
- Xem ra các ngươi chưa biết.
Lý Thiên Mệnh vội nói nhỏ bên tai Diệp Vũ Hề:
- Đừng nói!
Vì hắn sợ hai người nghe thấy tin tức sẽ mất lý trí giết con tin.
Diệp Vũ Hề phản ứng lại:
- Hiểu rồi.
Ánh mắt Lý Thiên Mệnh lạnh lùng nói:
- Quân Niệm Thương, không ngờ ngươi là loại người này, thật là đáng xấu hổ.
Hắn phải bình tĩnh, bây giờ mà nóng máu sẽ hỏng chuyện.
Quân Niệm Thương hỏi:
- Ta hỏi ngươi, phụ thân của ta làm sao hả?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ngươi thả người rồi ta nói cho.
Quân Dật Phong nói:
- Niệm Thương, đừng nói nhiều với hắn, càng đừng nghe bọn chúng làm ra vẻ. Mau giết người, đêm dài lắm mộng, ai biết phía sau bọn chúng còn có ai không.
Quân Niệm Thương lạnh lùng nói:
- Hiểu rồi! Lý Thiên Mệnh, ngươi nghe cho kỹ, chỉ cần ngươi rời đi tầm nhìn của ta một lần thì ta sẽ giết một người.
- Diệp Vũ Hề!
Quân Dật Phong càng không cho cơ hội, cùng Ngự Phong Thanh Long xông lên, gió lốc cuốn sạch, vô số nhà cửa Diễm Đô sụp đổ.
- Chạy mau!
Lý Thiên Mệnh vừa kêu đám người vây xem chạy nhanh thì gió lốc đã ập đến hất bay bọn họ.
Lý Thiên Mệnh và Diệp Vũ Hề cùng rớt xuống gần Chu Tước hoàng cung, hai người Quân gia không nói không rằng xông lên.
Diệp Vũ Hề nhíu chặt chân mày:
- Thiên Mệnh! Chống đỡ, chờ ta!
Diệp Vũ Hề muốn giải quyết Quân Niệm Thương trước, nhưng Quân Dật Phong không cho.
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Yên tâm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vừa dứt lời, Quân Dật Phong vì sáng tạo cơ hội báo thù cho đệ đệ nên liều mình tiến công Diệp Vũ Hề.
Quân Dật Phong không quan tâm Diễm Đô, nơi đi qua đều là ngói vỡ tường sập. Diệp Vũ Hề bị buộc phải đánh trả, nếu không sẽ càng không có cơ hội.