Mắt Lý Thiên Mệnh nóng cháy nói:
- Hôm nay hai vị Điện Vương trợ giúp vãn bối như vậy, suốt đời vãn bối khó quên. Ơn một giọt nước rồi sẽ có ngày đền đáp bằng cả thùng nước.
Nam Phương Điện Vương cười nói:
- Giỏi, là một hài tử ngoan.
Vị Lai Điện Vương bổ sung thêm:
- Giống phụ thân của hắn.
Lý Vô Địch kiêu ngạo nói:
- Phụ thân nào nhỉ?
Vị Lai Điện Vương cười trêu:
- Đương nhiên không phải ngươi.
- . . . đệt!
Nói xong, Vị Lai Điện Vương vẫy tay hướng người mình, có mấy người của Thập Phương Đạo Cung đứng đằng sau.
Vị Lai Điện Vương nói:
- Tử Căng, lại đây nào.
Vị Lai Điện Vương kêu người xong nhìn sang Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh, đưa cho ngươi người đáng giá tin tưởng nhất, nữ nhi Bạch Tử Căng của ta sẽ tự mình bảo hộ ngươi nửa năm, cùng ngươi vào Nhiên Hồn Luyện Ngục. Thực lực của nàng là Thiên Chi Thánh cảnh.
- Thiên Chi Thánh cảnh?
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười.
Hắn rất muốn nói:
Trong Kỳ Lân cổ tộc còn ai dám chọc vào mình nữa không?
Trong lúc nói chuyện, một nữ nhân đi tới trước mắt họ.
Đó là một trưởng bối đẹp đến hút hồn người, váy dài trắng tinh bó sát dáng người tuyệt đẹp, gương mặt xinh đẹp tỏa sáng dịu nhẹ, cần cổ trắng nõn ửng hồng, đường cong kinh khủng, da thịt trắng như ngà voi.
Tất cả nét đẹp đúc nên khí chất cao quý, tựa như nữ thần lạnh lùng cao ngạo, không cho phép khinh nhờn.
Nét mặt của nàng lạnh lùng ngạo như băng giá nhưng không khiến người ghét, vì khí chất của nàng cao nhã, không hề diễm tục, càng khiến người muốn ngừng mà không được.
Huỳnh Hỏa ló đầu ra từ không gian bản mệnh, phát ra tiếng kinh ngạc tán thán:
- Ôi mợ, thú cưỡi cực phẩm!
Lý Thiên Mệnh giao lưu tâm linh với nó:
- Đừng nói bừa, tuổi của người ta rất có thể làm lão tổ mẫu của ngươi!
Lúc này nữ nhân tên Bạch Tử Căng dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh cung kính nói:
- Bạch bà bà khỏe!
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ nghe nói Thiên Chi Thánh cảnh có thể sống ba trăm năm, đừng nhìn nữ nhân này bề ngoài hai mươi mấy tuổi nhưng phỏng chừng trẻ nhất cũng cỡ năm, sáu, bảy, tám chục tuổi rồi.
Bạch Tử Căng bị sặc, đầu lưỡi run run, trầm giọng nói:
- Bà bà? Ta mới ba mươi tám!
Lý Thiên Mệnh đoán sai, hắn xấu hổ đến mức lắp bắp:
- Thì ra là ba tám, a, nói nhầm!*
(*) ở Trung Quốc ba tám nói trại thành bà tám, nghĩa là người nhiều chuyện.
Bạch Tử Căng gằn giọng:
- Nói thêm câu nữa?
Lý Thiên Mệnh nhanh chóng sửa miệng:
- Bạch tỷ tỷ?
Bạch Tử Căng lườm hắn một cái, thế này mới vừa lòng:
- Nói vậy mới đúng, lần sau chú ý chút.
Bạch Tử Căng xem Lý Thiên Mệnh như con nít, không so đo nhiều.
Đã đến lúc chia tay.
- Nửa năm sau gặp lại.
Lý Thiên Mệnh dặn dò:
- Linh Nhi, không được mập lên nhé, ta sẽ không chịu nổi.
- Không cho phép ca ca xảy ra chuyện.
Khương Phi Linh sửa sang quần áo cho Lý Thiên Mệnh rồi mới lùi lại.
Hai người lưu luyến không rời, ngoảnh đầu nhìn nhau thật lâu, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng nữa mới thôi.
Trong không gian bản mệnh.
Huỳnh Hỏa hai cánh chống nạnh, ngửa đầu lên trời cười to bảo:
- Rốt cuộc tiễn Linh Nhi đi, có thể hưởng dụng thú cưỡi cực phẩm Bạch tỷ tỷ rồi. Mau, quẩy lên nào!!!
Meow Meow hưng phấn lắc đuôi nhanh như chớp, phỏng chừng đã quên mình là mèo chứ không phải cún:
- Meow thích thú cưỡi cực phẩm nhất!
Hai cái đầu của Lam Hoang cùng hưng phấn nói:
- Để ta hát một bài ăn mừng!
- Đừng . . . bà nội nó!
Khoảnh khắc đó, Lý Thiên Mệnh cảm giác không gian bản mệnh bị chấn sập.
- Mau bịt miệng nó lại, đừng để bảy đệ đệ muội muội bị nó hát đến sinh non!
Sau khi người của Thập Phương Đạo Cung rời đi, Lý Thiên Mệnh và Bạch Tử Căng nhảy xuống Nhiên Hồn Luyện Ngục trong mấy chục vạn ánh mắt rực lửa của người Kỳ Lân cổ tộc.
Trên Kỳ Lân thánh đàn.
Tám vị thái thượng nhìn bọn họ biến mất ở trước mắt.
Bách Tinh Thái Thượng mỉm cười nói:
- Thành công thêm vào Nhất Thế Chú, sau đó cho hắn vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, cái gọi là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi ít nhất sẽ bị phế trong nửa năm này.
Cảnh Nguyệt Thái Thượng cười khẩy nói:
- Không chỉ thế, cho dù chỉ có nửa năm thì Nhất Thế Chú sẽ phá hỏng thiên phú của hắn. Tiểu tử này vốn không có cảnh giới cao, ở Đông Hoàng Cảnh thì còn được chứ tới Thần Đô chỉ là hạng tầm thường, bỏ lỡ nửa năm thì hoàn toàn không đuổi kịp bạn cùng lứa. Ta chống mắt xem Thập Phương Đạo Cung đưa hắn về rồi bồi dưỡng bằng cách gì.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Tiếp theo làm hai việc, thứ nhất; xem Lý Mộ Dương phản ứng thế nào với chuyện này, nên truy nã vẫn phải truy nã, tuyên truyền ra ngoài thật náo động vào. Thứ hai; báo hành vi của Thập Phương Đạo Cung lên cho thượng cổ hoàng tộc.
- Đúng rồi, nửa năm sau bọn họ có thể mang người đi, có thể trừ bỏ Nhất Thế Chú hay không còn chưa biết. Không lo quản lý trường học, nhiều chuyện xía vào, đã quên kết cuộc của Nhiên Hồn tộc rồi sao?
- Thập Phương Đạo Cung truyền thừa quá lâu, người bây giờ sớm quên bọn họ bị thượng cổ hoàng tộc đánh bại mới từ tông môn chuyển thành học cung, nếu còn xằng bậy thì học cung cũng mất.
- Nói trắng ra là xem trọng thể Bát Kiếp Luân Hồi của Lý Vô Địch.
Cảnh Nguyệt Thái Thượng nhíu mày nói:
- Người này nghịch thiên sửa mệnh mới là rắc rối thật sự. Cứ tiếp tục thế này, qua vài năm nữa hắn chắc chắn sẽ là nhân vật số một trong Cổ Chi Thần quốc, tiềm lực lớn còn hơn Lý Mộ Dương bốn mươi năm trước.
- Suy nghĩ nhiều quá, có nhiều Kiếp Luân cũng không phải chuyện tốt, tính cách kiêu ngạo quá dễ bị bắt điểm yếu. Các thế lực lớn thượng cổ hoàng tộc và Thần Đô, mặc kệ là thị tộc hay võ thần cả triều chưa chắc sẽ để hắn tiếp tục tu luyện.
- Nói cũng đúng, bao nhiêu người bởi vì quá kinh diễm, chưa nổi lên đã bị bóp chết từ trong nôi.
- Trong Cổ Chi Thần quốc không cho phép xuất hiện thiên tài mạnh hơn thượng cổ hoàng tộc.
. . .
Dưới Kỳ Lân thánh đàn, khi Lý Thiên Mệnh bước vào Nhiên Hồn Luyện Ngục, nhiều người trẻ tuổi của Kỳ Lân cổ tộc cũng bay xuống theo.
Người qua đường đều biết bọn họ muốn làm cái gì.
Tần Phong cũng ở trong đó.
Tần Phong vừa chữa thương xong, nhưng gương mặt vốn cương nghị đã vô cùng thê thảm. Lý Mộc Lâm thì mặt sưng phù không dám đi ra gặp người.
Đến hiện nay, ít nhất có mấy nghìn người định đi Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Đột nhiên một nam nhân cao to xuất hiện trước mắt Tần Phong:
- Tần Phong.
Tần Phong vội vái chào:
- Thái gia gia!
Tần Định Thiên hỏi:
- Ba vị đường huynh của ngươi còn ở trong Nhiên Hồn Luyện Ngục đúng không?
- Đúng vậy!
Tần gia bọn họ có một vị Kỳ Lân Vương, là một trong những gia tộc lớn nhất Mặc Kỳ Lân tộc.
Tần Phong có rất nhiều đường huynh, nhưng gã biết Tần Định Thiên đang hỏi ba vị nào.
Ba vị đó là tằng tôn dòng chính của Tần Định Thiên, chưa đầy hai mươi tuổi nhưng đã nổi bật trong giới thanh niên của Mặc Kỳ Lân tộc.
Tần Định Thiên trầm giọng nói:
- Ta chỉ điểm cho các ngươi.
Tần Phong kích động nói:
- Mời thái gia gia nói!
Tần Định Thiên nói nhỏ vào tai Tần Phong:
- Có Bạch Tử Căng Thiên Chi Thánh cảnh bảo hộ thì đúng là các ngươi không giết hắn được, cũng không thể giết. Nhưng có thể khiêu khích hắn, buộc hắn chủ động ra tay, ví dụ như nhục mạ phụ mẫu của hắn, tất nhiên hắn sẽ không nhịn được. Người này là kẻ xung động làm việc không có suy nghĩ, chọc vài câu là chắc chắn ra tay ngay. Chỉ cần hắn ra tay trước, không thể giết người nhưng có thể đánh tới khi nào hắn sợ thì thôi. Tóm lại là cho hắn không yên ổn trong nửa năm này.
Mắt Tần Phong sáng rực nói:
- Thái gia gia yên tâm, ta nhất định truyền đạt ra ngoài!