Muộn một bước!
Thật là tiếc quá.
Thật ra Lý Vô Địch hay Thập Phương Đạo Cung đều dùng tốc độ nhanh chóng chạy tới, nhưng vẫn không đuổi kịp.
Hai vị Điện Vương đã nhìn thấy Nhất Thế Chú trên trán Lý Thiên Mệnh.
Nhưng trước khi tới nơi này thì họ đã chuẩn bị phương án nếu lỡ chậm một bước.
Vị Lai Điện Vương nói:
- Nếu vậy thì nửa năm sau chúng ta sẽ đón hắn đi, tiếp theo cung chủ của chúng ta có dư dả thời gian trừ bỏ Nhất Thế Chú của hắn.
Hiển nhiên ba ngày quá ngắn ngủi, không đủ để giải chú.
Sùng Dương híp mắt hỏi:
- Thập Phương Đạo Cung dám trừ bỏ Nhất Thế Chú mà Cổ Chi Đại Đế ban cho?
Sùng Dương không hoài nghi cung chủ của họ có làm được hay không, vì vị kia đúng là cấp đại sư về nguyền rủa.
Nếu nói nguyên Cổ Chi Thần quốc chỉ có một người có thể xóa bỏ Nhất Thế Chú thì đó là vị kia.
Vị Lai Điện Vương nói:
- Việc này không cần các ngươi lo. Ngoài ra trong nửa năm này chúng ta sẽ phái ra một người vào Nhiên Hồn Luyện Ngục bảo hộ hắn, không ai được đụng vào hắn.
Tám vị thái thượng nhíu chặt chân mày.
- Tức là chúng ta chỉ có thể dùng Lý Thiên Mệnh trong nửa năm, nếu không bọn họ sẽ uy hiếp không nhận đệ tử Kỳ Lân cổ tộc.
- Bọn họ lấy đâu ra lá gan đó? Tưởng thượng cổ hoàng tộc không tồn tại sao?
- Ta đề nghị hãy đồng ý bọn họ trước, dù sao Lý Thiên Mệnh sắp ở lại Nhiên Hồn Luyện Ngục nửa năm. Sau đó chúng ta bẩm báo với thượng cổ hoàng tộc, nhìn xem nửa năm sau bọn họ có dám đến mang người đi không.
- Đúng rồi, cứ tạm đồng ý đã.
- Còn chuyện bọn họ cử người bảo hộ . . .
- Không thành vấn đề, dù bọn họ không cử người thì chúng ta cũng phải bảo hộ, nếu không thì Lý Thiên Mệnh sẽ khó sống lâu hơn một canh giờ trong Nhiên Hồn Luyện Ngục.
Mặc Vũ lắc đầu, nói:
- Đêm qua mấy trăm người trẻ tuổi tông phủ Mặc gia suýt giết hắn.
Bọn họ âm thầm thảo luận, đã có quyết định.
Sùng Dương Thái Thượng nói:
- Nếu hai vị Điện Vương đã tuyển chọn như vậy thì chúng ta chỉ có thể tôn trọng. Hai vị đại biểu Thập Phương Đạo Cung, đến lúc đó nếu bên thượng cổ hoàng tộc có gì bất mãn thì Thập Phương Đạo Cung phải tự giải quyết, chúng ta bất lực.
Vị Lai Điện Vương thản nhiên nói:
- Chuyện này không nhọc các người lo.
. . .
Lý Thiên Mệnh và Lý Vô Địch cũng đang bàn về chuyện này.
Lý Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi:
- Ta chỉ cần ở trong đó nửa năm?
Lý Vô Địch nói:
- Đương nhiên, lão tử của ngươi tự mình ra tay, nếu không phải muộn một bước thì ngươi có thể đi ngay bây giờ.
Lý Thiên Mệnh sờ Nhất Thế Chú của mình, rất muốn nói có lẽ mình không bị nguyền rủa. Nhưng không thể đánh cuộc chuyện này, lỡ đoán sai, ba ngày sau mất mạng thì chẳng phải là lỗ to?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nghĩa phụ, ta có Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp, chưa chắc không thể tu luyện trong nửa năm. Nghe nói Nhiên Hồn Luyện Ngục cực nóng, linh khí mỏng manh, nhưng chuyện này không khó khăn với ta.
Lý Vô Địch nói:
- Vậy là ổn rồi, về sau chuyên tâm tu hành, lão tử phải về Đông Hoàng Cảnh giải quyết rắc rối, chưa trấn áp Thánh Thiên Phủ. Nếu Khôn Nguyên tông biết ta vắng mặt thì sẽ kéo tới ngay.
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Nghĩa phụ đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Thập Phương Đạo Cung bảo vệ ta như thế?
Lý Vô Địch cười nham nhở nói:
- Ta khoe ra Kiếp Luân của chúng ta cho họ thấy, nói với họ rằng nếu không cứu ngươi thì gia đình ba người chúng ta tuyệt đối không góp sức cho họ.
- Góp sức?
Lý Vô Địch tự tin nói:
- Ừ, ba nhân tài từ Ngũ Kiếp Luân Hồi trở lên, hơn nữa thực lực của ta cũng không kém, cộng thêm có liên quan tổ tiên đời đầu nên họ đồng ý. Vài năm sau lão tử sẽ thành nhân vật trụ cột của Thập Phương Đạo Cung.
Lý Thiên Mệnh đã thói quen nghe ý thổi phồng:
- Ngầu dữ.
Lý Khinh Ngữ lo lắng nói:
- Ca, ta sẽ chờ ca ở Thập Phương Đạo Cung.
Lý Vô Địch nói:
- Ngươi đừng lo, ca của ngươi có người bảo hộ, tương đương với bế quan nửa năm trong Nhiên Hồn Luyện Ngục, không bị gì cả.
Lý Vô Địch ở trong Thương Hải quốc, vừa nhận được tin liền lên đường, đi ngang qua Đông Hoàng tông chợt nảy ý tưởng nên thuận tiện mang theo Lý Khinh Ngữ luôn.
Thêm một thể Ngũ Kiếp Luân Hồi tương đương với thêm tiền cược đàm phán.
Lý Vô Địch nói:
- Khinh Ngữ sẽ lăn lộn trong Thập Phương Đạo Cung, Thiên Chi Điện Vương của Thập Phương Điện Vương đã đồng ý thu nàng làm đồ đệ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Khinh Ngữ ở trong đó sẽ an toàn chứ?
Lý Vô Địch nói:
- Đâu chỉ là an toàn, có Điện Vương làm sư phụ, giờ nàng có thể đi ngang trong Thập Phương Đạo Cung.
Lý Thiên Mệnh nghe vậy liền nói:
- Linh Nhi, hãy ra đi.
Khương Phi Linh chu môi, nàng linh cảm được Lý Thiên Mệnh sắp nói cái gì.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Khinh Ngữ, cho muội một nhiệm vụ, nửa năm này hãy bảo hộ Linh Nhi giúp ta.
- Được.
Khương Phi Linh chu môi:
- Ta muốn đi theo ca ca.
Lý Thiên Mệnh khuyên nhủ:
- Linh Nhi, nhiệt độ trong Nhiên Hồn Luyện Ngục cao, muội sẽ không chịu nổi, tương đương với giữ trạng thái Phụ Linh suốt nửa năm, chắc chắn khó chịu, không làm được gì. Lúc trước là vì chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, bây giờ Thập Phương Đạo Cung rất an toàn, Khinh Ngữ mới tới, muội cũng có thể đi theo làm bạn. Hơn nữa ta có người bảo hộ, tương đương với bế quan nửa năm, không bị sứt mẻ gì, càng không cần giao phong chiến đấu với người ta.
Khương Phi Linh vành mắt đỏ hoe tội nghiệp nói:
- Nhưng ta không nỡ rời xa ca ca lâu như vậy.
Lý Thiên Mệnh nâng gương mặt nàng, nhẹ lau giọt lệ cho nàng:
- Ta cũng không nỡ, nhưng ta muốn cho muội thoải mái chút. Làm nam nhân, ta không muốn muội chịu uất ức.
Lý Vô Địch cười gian nói:
- Nhi tử của ta nói rất đúng, tạm chia xa tình nồng hơn tân hôn, nửa năm sau càng củi khô lửa bốc, cho ta một tôn tử.
Lý Thiên Mệnh đổ mồ hôi hột:
- Dẹp đi, người gì vô sỉ!
Khương Phi Linh bị chọc cười, mặt đỏ rực:
- Vậy hứa rồi nhé, bế quan thì ngoan ngoãn bế quan, không được đánh nhau với người ta.
- Biết.
- Không được lăng nhăng.
- Bậy nào, ta là loại người đó sao?
- Hừ!
Cuối cùng Khương Phi Linh chịu đi.
Lý Thiên Mệnh nhẹ cả người, tuy hắn đúng là không nỡ xa nàng, nhưng không thể để cô nương người ta treo trên người mình nửa năm không được đi đâu, sẽ rất ức chế.
Linh Nhi không nói ra, nàng chịu đựng vì hắn, nhưng Lý Thiên Mệnh cũng phải tự mình nhận ra vấn đề này.
Lý Thiên Mệnh ngạc nhiên phát hiện:
- Vậy tính ra thì ta đâu chịu thiệt gì nhỉ?
Khương Phi Linh nói:
- Ừ nhỉ, có thể không thấy mặt ta nửa năm, ca ca vui rồi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Dẹp đi, muội đang chất vấn nhân phẩm của ta đấy.
Nói nhiều thật ra nhưng trong lòng cực kỳ không nỡ, chỉ vì lần sau gặp lại càng hạnh phúc, nên hai người ráng chịu đựng.
Lý Khinh Ngữ nói:
- Ca yên tâm, ta bảo đảm sẽ nuôi Linh Nhi trắng trẻo mập mạp.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được đấy, như vậy thì xúc cảm mới tốt.
Lý Khinh Ngữ lườm hắn một cái:
- ?
Hai vị Điện Vương và Kỳ Lân cổ tộc đã đàm phán xong, xem sắc mặt của họ thì kết quả giống như Lý Vô Địch nói.
Vị Lai Điện Vương nhìn Lý Thiên Mệnh một lúc rồi hỏi Lý Vô Địch:
- Đã dặn dò xong chưa?
Lý Vô Địch nói:
- Rồi.
- Tốt.
Vị Lai Điện Vương vỗ vai Lý Thiên Mệnh:
- Lắng đọng nửa năm rồi đến Thập Phương Đạo Cung, khi đó ta dẫn ngươi tu hành.
- Bái tạ Điện Vương!
Lý Thiên Mệnh hiểu ý câu nói này, tuy chưa chắc sẽ thành thầy trò, nhưng bốn chữ dẫn ngươi tu hành đã là cực kỳ xem trọng.