Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 588 - Chương 588 - Ta Yêu Các Ngươi, Tạm Biệt (Tt)

Chương 588 - Ta yêu các ngươi, tạm biệt (tt)
Chương 588 - Ta yêu các ngươi, tạm biệt (tt)

Lý Thiên Mệnh khép mắt lại, tầm nhìn hoàn toàn tập trung vào con mắt thứ ba.

Có lẽ vì kết giới Nhiên Hồn nên tầm nhìn mà con mắt thứ ba trông thấy luôn biến đổi.

Vù vù vù vù vù!

Trước mắt bỗng nhiên có vô số ngọn lửa màu đỏ rực bập bùng cháy.

Đây là mảnh biển lửa lớn vô tận, lửa đốt cháy hừng hực.

Ngay sau đó, tầm mắt dời xuống dưới, sau khi xuyên qua một lớp vách ngăn màu đen thì thấy phía dưới là dung nham sôi sùng sục, dung nham có màu đen, các bong bóng nổi trên dung nham.

Trong thiên địa chỉ còn lại dung nham khủng bố này, hình thành một mảnh đại dương, trong đại dương chỉ có thưa thớt vài chỗ có thể đứng. Nhưng những cục đá như sắt thép màu đen này cũng nóng kinh người.

Mắt Lý Thiên Mệnh lóe tia giật mình:

- Nơi này là chỗ nào? Không lẽ mình nhìn thấy mảnh đất chịu khổ của Nhiên Hồn tộc?

Tầm nhìn của Lý Thiên Mệnh vẫn luôn biến đổi.

Dung nham màu đen này đều là khói nóng dày đặc, Động Tất Chi Nhãn cũng khó nhìn xa hơn.

Vào một phút giây nào đó, dường như Lý Thiên Mệnh đi tới một hòn đảo nhỏ.

Trên đảo có một tế đàn màu đỏ.

Càng kinh người hơn nữa là . . .

Dường như có mấy vạn người ngồi xếp bằng dưới tế đàn. Bề ngoài của họ rất kỳ quái, mỗi người như hợp thể giữa người và thú bản mệnh, có đầu thú mình người, có mặt người mình thú, đủ loại kỳ lạ, đa số đều rất xấu xí.

Lý Thiên Mệnh chỉ thấy phía sau lưng họ, không trông thấy nét mặt, nhưng loáng thoáng nghe tiếng khóc.

Dù họ khóc thì vẫn thấy chết không sờn, họ tay nắm tay, kiên định tựa vào nhau.

Trên người của bọn họ dường như rực cháy ngọn lửa đen, lửa màu đen rất kỳ quái, không đốt khét thân thể của họ nhưng khiến họ thống khổ khóc la.

Đây rõ ràng là Nhiên Hồn Chi Hỏa!

Từ tế đàn bỗng nhiên vươn ra mấy vạn sợi tơ máu, những sợi tơ quấn quanh thân thể mỗi người, trói chặt họ với nhau.

Lý Thiên Mệnh dọc theo sợi tơ máu nhìn lên tế đàn.

Hắn giật mình trông thấy:

Một thiếu niên tóc đen nằm trên tế đàn.

Thân thể của y rất gầy guộc, trông không có bao nhiêu thịt, da dẻ nhợt nhạt đến đáng sợ, nhưng ít nhất y trông bình thường nhất, trên người không có đặc điểm loài thú.

Mái tóc đen xõa trên tế đàn, vô số sợi tơ máu quấn người của y, đa số tập trung ở phần đầu khiến Lý Thiên Mệnh không thấy rõ gương mặt.

Giờ phút này, mấy vạn người đang thiêu đốt, bọn họ tiếp tục gào thét nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau, không ai thả lỏng ra.

Ngọn lửa đen dung hợp thành biển lửa, dọc theo sợi tơ máu lan tràn về hướng thiếu niên nằm trên tế đàn.

- A!!!

Lý Thiên Mệnh nghe thấy nhiều âm thanh nghẹn ngào, từ mơ hồ đến dần rõ ràng.

- Hồn vạn người, về một người!

Nghe nhiều nhất là sáu chữ này lặp lại.

- Tiểu Phong, phải sống sót, phải ra ngoài, nhất định!

- Chúng ta không thể trông thấy thế giới bên ngoài nhưng ngươi chắc chắn làm được, nhất định, nhất định!!

- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ dùng mắt của ngươi nhìn xem thế giới có hình dạng thế nào.

- Bên ngoài thật sự có mặt trời sao? Có trời sao rực rỡ thật sao? Tựa như hình vẽ trên sách, phải chăng có hoa cỏ cây lá, chim hót mùi hoa?

- Tiểu Phong ca ca, chúng ta sẽ không chết, chúng ta sẽ cùng ca ca sống sót, chúng ta suốt đời suốt kiếp tồn tại trong linh hồn của ca ca.

- Đừng ghét bỏ chúng ta, tất cả chúng ta sẽ yêu ca ca thật nhiều, dùng hết những gì có được yêu ca ca.

Lúc này Lý Thiên Mệnh đã nghe rõ mồn một.

Những người này vừa khóc rống vừa nói chuyện.

- Hai vạn năm, ngày mai sẽ không đến nữa.

- Không thể tiếp tục sống như vậy, ngoan cường chỉ có thể cảm động chính mình, về sau sẽ không có con cháu Nhiên Hồn tộc phải chịu khổ trong địa ngục.

- Sẽ không còn nữa!

Lửa vẫn đang đốt người họ, bọn họ thống khổ ôm đầu, khóc ướt mặt, nam nữ già trẻ đều đang giãy giụa.

Trong thêu đốt, hình như có vô số khói trắng dọc theo sợi tơ máu hội tụ trên người thiếu niên tóc đen.

Nếu Lý Thiên Mệnh đoán đúng thì đây có lẽ là linh hồn.

Hắn là một người xem, rung động cảnh này, hắn lớn như vậy đây là lần đầu tiên thấy cảnh kinh tâm động phách nhất.

Trên tế đàn.

Toàn thân thiếu niên run rẩy, y vùng vẫy, đau khổ hơn ai hết, phát ra tiếng gầm gừ như thú hoang, toàn thân nổi gân xanh.

Y khàn khàn gào thét, dường như dây thanh đã đứt:

- Không! Không!!!

Y tràn ngập tuyệt vọng hét lên:

- Ta không muốn, cầu xin các người, ta không muốn!

Một nữ nhân quỳ đằng trước nhất:

- Tiểu Phong, ngươi là hy vọng duy nhất từ khi chúng ta kiên trì hai vạn năm, chỉ có ngươi là có thể chịu tải hồn cả tộc, chỉ có linh hồn của ngươi mới chịu đựng được nỗi khổ dung hồn. Hài tử, ngươi yên tâm, nương sẽ không chết, về sau chúng ta đều ở trong linh hồn của ngươi, ngươi sẽ thường mơ thấy chúng ta. Tiểu Phong, nương thân yêu ngươi, rất xin lỗi, để ngươi chịu đựng nhiều như vậy. Rất xin lỗi để ngươi sinh ra trong Nhiên Hồn tộc.

- Xin lỗi!

Trong đôi mắt của nữ nhân có tình yêu nóng cháy nhất, mọi thứ trước mắt khiến khóe môi nàng cong lên nụ cười cuối cùng.

- Về sau suốt đời suốt kiếp, tất cả tộc nhân chúng ta sẽ không rời xa ngươi. Dung hợp linh hồn của tám vạn người, giãy giụa hai vạn năm, người ngàn đời phấn đấu căng thẳng làm một lần hồn tế thống khổ nhất. Tiểu Phong, ngươi có được hồn tộc tám vạn người, nhất định sẽ là kỳ tích trong thiên địa vĩnh hằng này, từ xưa đến nay chưa từng có!!!

- Ngươi sẽ là hồn cường đại nhất trong thiên địa!

- Tiểu Phong, nhớ kỹ, phải báo thù cho mọi người. Nhất định, nhất định, nhất định!!

Hồn tế đã diễn ra đến giai đoạn cuối.

Vô số khói trắng hội tụ tràn ngập, tuôn vào người thiếu niên tóc đen.

Thiếu niên bất lực giãy giụa:

- Nương! Nương, người ở đâu . . .

Nữ nhân đốt sạch linh hồn, dịu dàng nói:

- Ta ở trong linh hồn của ngươi.

Có nhiều người đang nói:

- Tiểu Phong ca ca, nếu có ngày ra ngoài được hãy giúp ta ngửi mùi hương của hoa nhé.

- Tiểu Phong, ngươi là nam tử hán, phải kiên cường hơn ai hết, đừng sợ!

- Hài tử, ta . . . ta chỉ muốn cho thượng cổ hoàng tộc chết! Xin lỗi, đời này quá khổ, ta tuyệt vọng, hôm nay là giải thoát tốt nhất, đa tạ ngươi.

- Cả tộc chúng ta vĩnh viễn bên ngươi.

- Chúng ta yêu ngươi, Tiểu Phong

- Tạm biệt, Tiểu Phong ca ca.

- Tạm biệt.

Khi lửa đen đốt lên cao cực hạn thì đột nhiên tắt ngấm.

Sau đó tám vạn người ngừng nói.

Nhưng tới chết cả tộc đều ôm chặt nhau, mang theo mỉm cười và quyến luyến thành tựu vĩnh hằng.

Trên tế đàn.

Khói trắng tràn ngập, dọc theo sợi tơ đỏ hội tụ trên đầu thiếu niên tóc đen.

Từ đó, Lý Thiên Mệnh nghe thấy tiếng gào thét vô tận.

Trong tiếng gào, một chút dữ tợn khủng bố dần dần thức tỉnh.

- Ta yêu các ngươi.

- Tạm biệt! Tạm biệt!! Tạm biệt!!!

Một thiếu niên tóc đen quỳ trên tế đàn dập đầu hướng tám vạn người.

Dập đầu tám vạn lần.

Nói tám vạn lần.

Tạm biệt.

Hình ảnh bỗng kết thúc.

Động Tất Chi Nhãn chớp chớp, Lý Thiên Mệnh thấy rõ ràng mình còn ở tầng trên kết giới Nhiên Hồn, không hề rớt xuống dưới.

Lý Thiên Mệnh suy đoán:

- Hình ảnh vừa rồi đến từ kết giới Nhiên Hồn.

Lý Thiên Mệnh lại xem mấy lần nhưng kết giới Nhiên Hồn không có biến đổi mới.

Lý Thiên Mệnh cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống, ở vị trí này chỉ có thể trông thấy bên dưới còn có một tầng kết giới Nhiên Hồn, không thấy bất cứ thứ gì trong Nhiên Hồn Hỏa Sơn.

- Tám vạn người mà mình vừa thấy chắc chắn là Nhiên Hồn tộc bị Cổ Chi Thần quốc trấn áp, bọn họ đã sinh tồn hai vạn năm dưới Nhiên Hồn Hỏa Sơn. Trông hơi tàn nhẫn, chuyện đáng sợ nhất trên thế giới là không có ngày mai, không có hy vọng, bị giam cầm cả đời.

Một người bị nhốt suốt đời trong lồng giam, chịu đựng linh hồn bị đốt cháy, hoàn toàn không có hy vọng thì sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào?

Lý Thiên Mệnh khó mà tưởng tượng.

Bình Luận (0)
Comment