Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Tiền bối của thượng cổ hoàng tộc ác vậy sao? Giết gà dọa khỉ, bảo vệ thống trị, cần làm đến mức này sao?
Lý Thiên Mệnh nhớ lại cảnh vừa trông thấy.
- Tám vạn người tế hồn, dung nhập linh hồn vào một người, thật là vượt sức tưởng tượng.
Quả nhiên, trên thế giới này có rất nhiều chuyện thần diệu.
- Thiếu niên tên Tiểu Phong đó không biết còn sống hay không? Còn ở bên dưới không? Có thể xác định là tám vạn Nhiên Hồn tộc đã chết, tức là bên dưới kết giới Nhiên Hồn cùng lắm chỉ còn lại một người.
Nói đến thì thật sự rất thê lương.
Cái gì gọi là thù sâu như biển, không đội trời chung?
Đó là đây.
Lý Thiên Mệnh thật lâu khó mà bình tĩnh:
- Dung hợp hồn của tám vạn người, gánh vác thù hận và hy vọng của toàn tộc, số mệnh như vậy không biết có đè sụp người đó không.
Nhưng mà . . .
Khi suy nghĩ của Lý Thiên Mệnh dần thoát ra chuyện này thì giật mình thấy hàng đống người bao vây mình.
Ít nhất cũng cỡ mấy nghìn người.
Đưa mắt nhìn, đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc đều nhìn Lý Thiên Mệnh bằng ánh mắt hung hăng độc ác, tia mắt như lửa đốt người hắn.
Người đứng gần nhất cách Lý Thiên Mệnh chỉ mười thước.
Bọn họ bao vây kín chỗ này, xem ra dù kết giới Nhiên Hồn lớn nhưng họ vẫn tìm được vị trí của hắn.
Lý Thiên Mệnh tìm kiếm, Bạch Tử Căng cách không xa.
Nàng là nguyên nhân dù mấy nghìn người ánh mắt phun hỏa nhưng không dám đến gần Lý Thiên Mệnh trong vòng mười thước.
- Hắn tỉnh rồi!
- Nhảm nhí, mới rồi giả bộ tập trung tu luyện thôi.
- Chắc sợ teo tim rồi!
Mọi người tràn đầy lửa giận, nhiều người không kìm được bước tới trước, nhưng người đứng đằng trước nhất cố gắng chống, không dám đến gần.
- Súc sinh này!
- Nếu không phải phụ thân súc vật của hắn thì cảnh giới của chúng ta sao có thể thấp như vậy? Ta ít nhất nên lên tứ trọng, đều bị phụ thân của hắn hại!
- Mọi người như nhau thôi.
- Lý Thiên Mệnh là tôn tử của ta, mọi người cứ đánh thoải mái.
Mấy nghìn người, một người mắng một câu, cộng lại là mấy nghìn câu nhục mạ.
Miễn bọn họ giữ khoảng cách với Lý Thiên Mệnh thì Bạch Tử Căng mặc kệ bọn họ.
- Lý Thiên Mệnh, nếu ngươi là nam nhân thì đi ra đấu một mình với chúng ta, đừng núp bóng nữ nhân!
- Đồ hèn ăn cơm mềm, ha ha, nhát cáy.
- Đồ đần này sợ quá giả vờ tu luyện, ai chẳng biết linh khí trong kết giới Nhiên Hồn mỏng manh, đều bị trưởng bối dùng để giữ cho kết giới Nhiên Hồn vận chuyển?
Đưa mắt nhìn, tiếng mắng tạp nham, mấy nghìn người trẻ tuổi ánh mắt cháy bỏng, hung tợn nhìn hắn!
Lý Thiên Mệnh nghe hiểu:
- Không dám chủ động đánh mình nên muốn dụ mình ra tay trước?
Tuy hơi phiền nhưng Lý Thiên Mệnh không thể bắt mấy nghìn người câm miệng.
- Lo làm chuyện của ngươi đi.
Bạch Tử Căng đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt sắc lạnh lườm đám người này, nàng rút kiếm ra, trầm giọng nói:
- Lùi ra trăm thước, nếu không thì ta sẽ cho tất cả một bài học.
- Dựa vào cái gì, đây là đất của Kỳ Lân cổ tộc ta . . .
Thiếu nữ kia còn chưa nói xong thì Bạch Tử Căng bỗng áp sát, tát vào mặt nàng.
Trong phút chốc một bóng người hét thảm bay ra ngoài.
Bạch Tử Căng lạnh lùng nói:
- Làm ồn Lý Thiên Mệnh thì không có gì, nhưng ồn ào làm ta nhức đầu, toàn bộ lùi ra một trăm thước!
- Được rồi, một trăm thước thì một trăm thước.
- Ừ, có thể thỏa thích mắng thằng hèn kia!
- Đồ nhát như chuột chỉ biết giả vờ cứng rắn.
Đám người tản ra thành một vòng tròn lớn, nhưng họ không chịu đi, vẫn đang nhục mạ, nhưng so sánh thì thanh tịnh hơn nhiều.
Bạch Tử Căng nhìn lại, dường như Lý Thiên Mệnh không bị ảnh hưởng, thậm chí hoàn toàn chìm đắm trong tu hành sâu.
- Dùng Đông Hoàng Kiếm tu luyện Thiên Ý?
Bạch Tử Căng nhìn Đông Hoàng Kiếm đặt trên chân Lý Thiên Mệnh, dùng cánh tay hắc ám sờ kiếm, kỳ lạ là thiên văn Phụ Linh trên đài sen màu đen bị hắn ngồi lên dường như cũng hội tụ vào Đông Hoàng Kiếm, sau đó chuyển động trên cánh tay trái.
Bạch Tử Căng hơi tò mò, ngồi một bên, hai tay chống cằm nhìn Lý Thiên Mệnh tu hành, thưởng thức nói:
- Tiểu tử này cũng có bí mật đây, thật sự có thể tu luyện trong Nhiên Hồn Luyện Ngục? Mấu chốt là linh khí ở đây quá mỏng manh, hữu dụng không? Bị mắng đến mức đó mà hắn vẫn chìm đắm trong lĩnh ngộ Thiên Ý, tự động che chắn à. Người trẻ tuổi xốc nổi vậy mà vẫn nhịn được, thật là hiếm hoi.
Bạch Tử Căng đâu biết rằng Lý Thiên Mệnh đã sớm ngăn cách âm thanh bên ngoài, chứ với tính tình của hắn thì nghe mắng thêm vài câu sẽ xông lên đánh người.
- Hiệu quả tốt hơn lúc trước nhiều, cánh tay này khống chế, năng lực phân tích siêu cấp với các loại thiên văn thần diệu, có thể cho mình chạm vào rõ ràng căn bản của ý chí thiên địa. Ảo diệu của cánh cửa lớn màu vàng nhạt, kết giới Nhiên Hồn hội tụ lại.
Bóp nát thiên văn dung hợp vào Đông Hoàng Kiếm trong linh hồn thức hải, khiến thanh kiếm không chỉ tiếp tục lớn mạnh, Thiên Ý đế hoàng càng vững chắc, sắc bén hơn.
Oong!
Thanh kiếm màu vàng đen không ngừng lột xác trong thức hải.
Chớp mắt.
Ngày thứ mười một.
Thiên Ý đế hoàng của Lý Thiên Mệnh đã bước vào cảnh giới Thiên Ý đệ ngũ trọng.
Qua tu luyện cộng sinh, Thái Nhất Tháp hội tụ với linh khí thiên địa trong sợi Nhiên Hồn, ba Linh Nguyên lại lột xác, thăng cấp.
Nguồn gốc lực lượng thứ bốn vòng xoáy Đông Hoàng cũng thăng cấp, vậy là vòng xoáy sau cánh cửa lớn màu vàng nhạt hình như nhiều hơn chút xíu.
- Đệ ngũ trọng thành công! Nhưng vẫn còn thời gian, tiếp tục nào! Bế quan nghiêm túc vào, phải tranh thủ thời gian xông vào cảnh giới Thánh, giành thêm một trăm năm với trời! Một trăm năm bằng mười năm của mình, thời gian tu luyện có hiệu quả là năm năm. Với tạo hóa hiện tại, năm năm bước vào Thiên Chi Thánh cảnh rồi giành tiếp năm năm nữa chắc không khó.
Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp chặn ở chỗ này, ngăn chặn tâm lý lười biếng của hắn.
Đặc biệt là hiện tại, sau khi lên Thiên Ý đệ ngũ trọng thì Lý Thiên Mệnh tăng mạnh động lực xông cảnh giới Thánh, nâng cao cấp bậc sinh mệnh.
- Tiếp theo là xông cảnh giới Thiên Ý đệ lục trọng.
Tâm tình của Lý Thiên Mệnh rất bình tĩnh, mục tiêu rõ ràng.
Lúc này Lý Thiên Mệnh hơi bình ổn lại từ tu luyện, quả nhiên lại nghe thấy tiếng mắng của vòng vây hàng nghìn người.
- Ê cháu rùa, ngươi còn có tôn nghiêm không?
- Phục thật, giả vờ tu luyện kìa, ta chưa từng thấy ai yếu đuối mà vô sỉ như vậy.
- Giả vờ làm quái gì, sao ngươi không nằm xuống ngủ cho rồi?
- Đường đường Lý Mộ Dương mà sinh ra thứ hèn như thế.
Giọng nói hơi quen tai.
Lý Thiên Mệnh nhìn qua hướng kia, thì ra là Tần Phong, hèn gì nói chuyện hở gió, thì ra đã rụng răng.
Hình như còn có ba người trẻ tuổi mặt mũi giống nhau đứng cạnh Tần Phong, chắc là sinh ba, họ chửi càng ác hơn, hoàn toàn là vũ nhục.
Đã mắng mười ngày, trong mấy nghìn người đã giải tán hơn một nửa, chỉ còn lại một nghìn người vẫn dai dẳng.
- Thật là nhàm chán.
Lý Thiên Mệnh một lần nữa che chắn bọn họ ở ngoài tai, tiếp tục tập trung vào nghiên cứu.
Thiên Ý của nhóm Huỳnh Hỏa đúng là trưởng thành siêu mau, nên Lý Thiên Mệnh xếp nhiệm vụ Thần Sơn Hoàng Kiếm cho Lam Hoang.
Trước mắt, mỗi ngày Lý Thiên Mệnh sẽ rút ra thời gian cùng nó nghiên cứu, đợi khi Lam Hoang hiểu thấu Thần Sơn Hoàng Kiếm thì hắn bắt đầu dung hợp Thần Tiêu đệ tam kiếm.
Đây là lần bế quan thần ký nhất trong lịch sử.
Vì hé mắt ra liền thấy một đám thanh niên vẫn mắng hăng say.
Chớp mắt lại qua hơn mười ngày.
Lý Thiên Mệnh đã bế quan tu hành gần một tháng trong Nhiên Hồn Luyện Ngục.