- Cảnh giới Thiên Ý đệ lục trọng!
Lần này đột phá cũng rất thuận lợi, chủ yếu đến từ cánh tay hắc ám công phá nhiều vấn đề khó khăn, khiến Lý Thiên Mệnh một đường thông suốt.
Cộng thêm trên linh tuyến kết giới có linh khí thiên địa do đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc cung cấp, ba Linh Nguyên của Lý Thiên Mệnh lại tăng lên.
- Trong vòng một tháng liên tục phá hai trọng.
Lý Thiên Mệnh nở nụ cười, tiến độ này khiến hắn cực kỳ vừa lòng.
Cảnh giới Thiên Ý còn lại ba trọng, đến lúc đó có thể đánh sâu vào trường thời gian. Theo tiến độ trước mắt thì nhiều nhất chỉ cần hai tháng. Tức là ba tháng có thể hoàn thành tu luyện cảnh giới Thiên Ý, dù là thiên tài Thần Đô ít nhất cũng cần bốn, năm năm mới làm được.
Bọn họ trên cơ bản bắt đầu tu hành từ lúc ba tuổi, nhiều người năm tuổi đến Linh Nguyên cảnh, tám, chín tuổi đã tới Quy Nhất cảnh, mười hai, ba tuổi lên Thiên Ý.
- Nếu thuận lợi thì nửa năm này còn lại ba tháng cũng đủ cho mình đột phá cảnh giới Thánh.
Lý Thiên Mệnh biết rõ khi mình lên cảnh giới Thánh thì sức chiến đấu sẽ không nằm ở Địa Thánh cảnh nhất, nhị trọng mà thấp cỡ cũng cỡ tam, tứ trọng.
- Bây giờ Linh Nhi không ở, chứ nếu có muội ấy, mình bây giờ không cần Nhiên Hồn Thư cũng dư sức hạ gục Quân Niệm Thương. Nhưng vẫn cần tu luyện Thần Tiêu đệ tam kiếm. Lam Hoang đã nghiên cứu thành công Thần Sơn Hoàng Kiếm, bắt đầu tu luyện Thương Hải Hoàng Kiếm, tiếp theo phải xem mình.
Thần Tiêu đệ tam kiếm là của riêng Lý Thiên Mệnh, thú bản mệnh không thi thố được.
Gần đây tu vi Thiên Ý của Lý Thiên Mệnh tiến bộ nhanh chóng mặt, hiểu biết sâu sắc về đạo sơn thủy. Hắn có dự cảm Thần Tiêu đệ tam kiếm hiện tại dễ tu hành hơn Thần Tiêu đệ nhị kiếm ngày trước.
- Dung nhập Thần Sơn Hoàng Kiếm vào Thần Tiêu đệ nhị kiếm hình thành từ Xích Viêm Hoàng Kiếm và Lôi Quân Hoàng Kiếm.
Tiếc rằng bị hoàn cảnh nơi này hạn chế, hơi phiền phức, chứ không thì Lý Thiên Mệnh đã đứng lên luyện kiếm.
Cho nên, Lý Thiên Mệnh tạm kết thúc tu hành cảnh giới.
Đã qua gần một tháng.
Khi Lý Thiên Mệnh đứng lên thì thấy trước mắt còn lại hơn hai trăm người.
Lý Thiên Mệnh không biết nên nói cái gì:
- Mắng gần một tháng? Hận mình sâu cỡ nào?
Rõ ràng những người còn ở lại đến tận phút này đều là người căm thù Lý Thiên Mệnh nhất.
Vang lên một chuỗi tiếng cười:
- Ôi chà, đứng lên rồi, diễn kịch y như thật, thật sự giả bộ bế quan một tháng?
Lý Thiên Mệnh hờ hững liếc đám người này.
- Ánh mắt dữ dằn quá ta, tính nhào lên đánh ta à? Sợ quá đi.
- Sợ cái khỉ gì, thằng hèn này mà xông lên, ngươi còn chưa ra tay thì hắn đã tự chu mông đưa tới gần tay của ngươi rồi.
Lời nói châm chọc chanh chua đến từ ba người trẻ tuổi đứng cạnh Tần Phong.
Ba người này đúng là sinh ba, mặt mũi rất giống nhau, tên là Tần Đỉnh, Tần Nguyên và Tần Minh, đều là đường huynh của Tần Phong.
Bọn họ cũng là ba tằng tôn dòng chính của Kỳ Lân Vương tông phủ Mặc gia Tần Định Thiên.
Địa vị của họ xếp vào tầng thượng lưu trong tông phủ Mặc gia, cao hơn Tần Phong ở trung lưu, nên nhiều người đều đứng sau lưng ba người, răm rắp nghe theo lệnh của họ.
- Luyện kiếm!
Trong lòng Lý Thiên Mệnh như có ngọn lửa, hắn có nhiều ý tưởng với Thần Tiêu đệ tam kiếm. Những ý tưởng vụt thoáng qua, hắn muốn một hơi dung hội quán thông Thần Tiêu đệ tam kiếm.
- Lực lượng lôi hỏa là sức mạnh bùng nổ, dung hợp với nguy nga dày nặng của thương sơn thì kiếm thế sẽ tăng gấp đôi. Lực lượng thương sơn chống đỡ sức mạnh lôi hỏa càng mạnh hơn. Lấy núi cao làm đáy, lôi hỏa ở trên, hỗ trợ cho nhau thì uy lực của Thần Tiêu đệ tam kiếm mới càng lớn hơn.
Lý Thiên Mệnh cầm Đông Hoàng Kiếm, bắt đầu diễn luyện kiếm chiêu trên kết giới Nhiên Hồn.
Lão đại trong ba huynh đệ Tần phủ, Tần Đỉnh cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi còn giả vờ giả vịt làm gì?
Tần Nguyên lắc đầu thở dài:
- Phục hết chỗ nói, người này lớn lên từ đống rác hay sao mà chẳng có chút cốt khí?
Lão tam Tần Minh đẹp trai hơn, có khí chất phong lưu:
- Hai vị ca ca, loại người không mặt không da như vậy là không có tôn nghiêm, hai ca ca hãy nghe ta nói này.
Ở trước mắt bao người, Tần Minh từ xa nhìn Lý Thiên Mệnh, cao giọng cười nói:
- Lý Thiên Mệnh, đừng diễn kịch nữa, nghe ta kể về đêm xuân tiêu hôm qua với lão nương của ngươi này. Lão nương của ngươi cũng còn ngon lắm, eo nhỏ cực dẻo, làm tiểu gia muốn ngừng mà không được.
- Ha ha ha ha ha ha!
Còn lại hơn trăm người đều ôm bụng cười to, tiếng cười kia trực tiếp kinh động nhiều người.
Tần Đỉnh thoải mái cười to nói:
- Tam đệ rất biết nói chuyện, ngươi tiếp tục miêu tả kỹ vào, chúng ta rửa tai lắng nghe.
Tần Minh thấy mình chọc cười mọi người, đắc ý nói:
- Các vị hãy nghe kỹ nhé!
Đột nhiên!
Lý Thiên Mệnh đang luyện kiếm bỗng tăng tốc, hắn như bóng đen chớp mắt xông đến trước mặt Tần Minh.
- Hắn ra tay!
- Ngăn lại!
Tộc nhân Kỳ Lân cổ tộc mừng rỡ, mắng suốt một tháng rốt cuộc ép Lý Thiên Mệnh ra.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người siêu hưng phấn.
Bao gồm ba huynh đệ Tần gia đều lộ vẻ mừng như điên.
Tần Minh vừa gọi về thú bản mệnh của mình vừa tiếp tục miêu tả:
- Mới đầu là mẫu thân của hắn cùng ta uống ít rượu, không khí kiều diễm . . .
Trong khi Tần Minh nói chuyện, thú bản mệnh Hắc Kim Thánh Kỳ Lân xuất hiện trước mắt gã, chặn đường đi của Lý Thiên Mệnh.
Tuy Tần Minh đến từ Mặc Kỳ Lân tộc nhưng thú bản mệnh của gã là thuộc tính kim, đã tiến hóa đến Thánh Thú ngũ giai, cảnh giới là cảnh giới Thiên Ý đệ cửu trọng.
Hắc Kim Thánh Kỳ Lân này kế thừa truyền thừa của thú bản mệnh thuộc về kim, toàn thân như được đúc bằng kim loại màu đen, thân thể đặc biệt to lớn, cực kỳ cứng rắn, đao thương không đâm vào được, móng vuốt, răng nanh đều là binh khí, thậm chí cái đuôi mọc đầy gai nhọn màu đen như cây gậy đinh, nhìn liền biết nó rất giỏi đánh gần thân.
Tần Minh cười lớn:
- Ngăn hắn lại, để ta kể hết chi tiết đã!
Nhưng ánh mắt của gã đặc biệt dữ tợn, dằn tức giận xuống đáy lòng nhiều năm, rốt cuộc có thể trả thù.
Tuy nhiên, tốc độ của Lý Thiên Mệnh mau đến mức khiến gã cau mày.
Hắc Kim Thánh Kỳ Lân vừa xuất hiện thì Lý Thiên Mệnh đã xông tới trước mắt Tần Minh.
Tần Minh trông thấy ánh mắt của hắn lạnh lùng như thần chết, nhưng gã còn chưa nhận ra phương pháp nhục mạ mới mẻ này đã chọc vào tổ ong vò vẽ, đụng vào vảy ngược.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Giây sau, một con rồng thần to lớn hai đầu cõng núi cao bay ra từ người Lý Thiên Mệnh.
Khoảnh khắc đầu tiên sau khi đi ra, hai cái đầu rồng khổng lồ gầm rống hướng Hắc Kim Thánh Kỳ Lân.
Đây là Hồng Mông Âm Ba.
Sóng âm tụ thành một dòng tựa như luồng sáng, khi Hắc Kim Thánh Kỳ Lân lao ra chắn thì sóng âm đụng vào người nó.
- Grao!
Hắc Kim Thánh Kỳ Lân bị Hồng Mông Âm Ba đánh sâu vào, dù người nó làm bằng sắt cứng cũng không ngăn nổi sức sát thương, đau đớn gầm rú.
Giây sau, thân thể của Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long to hơn đối phương gấp ba lần tựa như vật siêu to khổng lồ đụng vào người Hắc Kim Thánh Kỳ Lân.
Ầm!
Hắc Kim Thánh Kỳ Lân bị đụng bay.
Hắc Kim Thánh Kỳ Lân chưa kịp bò dậy thì cần cổ bị hai đầu rồng cắn trúng đè xuống người, cái đuôi lưu tinh chùy to bự đập xuống đầu nó.
Keng chát!
Tiếng sắt cứng ma sát, đầu của Hắc Kim Thánh Kỳ Lân phun máu.
Va chạm quy mô lớn như vậy khiến nhiều người ngây ra, vội tản ra.
Tần Minh cũng nhanh chóng né thoát, nếu không thì gã sẽ bị hai con cự thú đè dưới người.
Tần Minh hét lên:
- Đây là thú bản mệnh gì?
Nhưng giây sau mới là nguy hiểm trí mạng.