Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 591 - Chương 591 - Nào, Nói Thêm Câu Nữa (Tt)

Chương 591 - Nào, nói thêm câu nữa (tt)
Chương 591 - Nào, nói thêm câu nữa (tt)

Tần Minh vụt ngoái đầu lại, một thiếu niên tóc trắng đã xông đến trước mắt gã.

Keng!

Lý Thiên Mệnh một kiếm chém xuống, đây là Thần Sơn Hoàng Kiếm, đường kiếm trọng lượng hung mãnh nhất. Trên kết giới Nhiên Hồn không có núi cao đất đai nên uy lực đường kiếm hơi kém.

- Không biết tự lượng sức mình!

Tần Minh vội rút binh khí ra, đó là một cây chiến kích màu vàng đen, sau đó thi thố chiến quyết Thiên Ý đỡ đòn.

Keng!

Bùm!

Lực lượng khủng bố của Thần Sơn Hoàng Kiếm khiến Tần Minh khuỵu xuống kết giới Nhiên Hồn, chiến kích trong tay bị Đông Hoàng Kiếm chặt thành hai khúc.

Tần Minh hóa đá:

- A?

Tần Phong đã nói thực lực của Lý Thiên Mệnh phỏng chừng là cảnh giới Thiên Ý, nhưng chiếm ưu thế có nhiều thú bản mệnh.

Gã, Tần Minh, mười tám tuổi là Thiên Ý đệ cửu trọng, cao hơn Nguyệt Linh Lang cùng tuổi ở Đông Hoàng Cảnh đến sáu trọng cảnh giới.

Nếu Tần Minh đi Đông Hoàng Cảnh sẽ tạo thành oanh động hơn Vân Trăn Trăn rất nhiều, trong Kỳ Lân cổ tộc, vị trí của gã cao hơn nàng mảng lớn.

Nhưng bây giờ Tần Minh bị một kiếm trấn áp, binh khí gãy.

Càng khó chịu, đáng sợ hơn nữa là đường kiếm thứ hai của Lý Thiên Mệnh hung mãnh hơn nữa.

- Đại ca, nhị ca cứu ta!

Da đầu Tần Minh tê dại, vì ánh mắt của Lý Thiên Mệnh hù sợ gã.

Một tên hèn diễn trò một tháng, bị nhục mạ vẫn không đánh trả, hắn không thể hung mãnh như vậy được.

Bọn họ không biết rằng trong khi tu luyện thì Lý Thiên Mệnh không nghe thấy lời nhục mạ của họ, chứ không thì hắn đã sớm nổi khùng lên.

Lý Thiên Mệnh đột nhiên xông tới trước mắt Tần Minh.

Tần Đỉnh và Tần Nguyên đã sớm đuổi theo.

Nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng, một chú gà con và một con mèo đen chặn đường hai người.

Đòn công kích của chúng nó hung mãnh cỡ Thái Cực Hồng Mông Quỳ Long.

Huỳnh Hỏa dùng Luyện Ngục Hỏa Ảnh chém bốn kiếm Nghịch Thần kiếm ý, Tần Đỉnh liên tục thụt lùi, khi gã vội vàng dẫn ra thú bản mệnh thì đã muộn.

Bùm!

Tần Đỉnh, Tần Nguyên giật mình trông thấy Lý Thiên Mệnh một nhát kiếm làm Tần Minh rớt xuống đất, đầu phun máu.

Tần Minh bò dậy, mặt trắng không chút máu:

- Mau cứu ta!!!

Phập!

Khi Tần Minh thốt ra chữ thứ ba thì Đông Hoàng Kiếm dày nặng thô to đâm vào miệng của gã, máu thịt nát nhừ.

Tần Minh đau đến mức nước mắt tràn mi:

- Ư ư!

Lý Thiên Mệnh bóp cổ Tần Minh, cánh tay hắc ám co thành nắm đấm đánh vào lồng ngực của gã:

- Miêu tả tiếp cho ta nghe.

Lồng ngực lõm vào.

Phụt!

Mặt Tần Minh vặn vẹo, sắc mặt đỏ rần, gã như con tôm nấu chín mềm nhũn trên tay Lý Thiên Mệnh, gào thét liên tục.

- Cứu . . . Cứu . . .

Bốp!

- Ta kêu ngươi nói thêm câu nữa!

Cánh tay hắc ám tát vào mặt Tần Minh, gã ăn vả lại tiếp tục gào thảm thiết.

Tần Minh không nói được một chữ.

Lý Thiên Mệnh ném Tần Minh xuống đất:

- Lần sau nói chuyện chú ý một chút.

Đông Hoàng Kiếm chém xuống, một cánh tay của Tần Minh bay ra ngoài.

Tiếng gào càng thảm thiết vang vọng thiên địa:

- A!!!

Lý Thiên Mệnh rút Đông Hoàng Kiếm ra, đá Tần Minh khóc la bay ra ngoài, đụng vào đám đông:

- Ta không biết ngươi là ai, càng không biết ngươi có thân phận gì, hôm nay cho ngươi một cơ hội, lại để ta nghe thấy lời nói giống như vậy thì không phải đứt một tay mà là bay đầu của ngươi!

Ngay sau đó.

Lý Thiên Mệnh quay đầu đối diện Tần Đỉnh và Tần Nguyên nổi điên.

- Ngươi tìm cái chết!!

Bọn họ đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Minh, họ chậm một bước, không đến kịp, giờ thì hai người rực cháy lửa giận.

Một người cầm đao, một người cầm kiếm, đều là thánh thú binh hai mươi sợi thánh thiên văn.

Sau lưng họ có con Ngũ Phong Thần Sơn Kỳ Lân trên lưng nhô năm cục u đang đánh túi bụi với Huỳnh Hỏa, một con Thánh Thú ngũ giai khác Bạo Phong Hải Kỳ Lân đang va chạm kịch liệt với Meow Meow trạng thái Đế Ma Hỗn Độn.

Cái đám đần ăn no rửng mỡ này đã chọc tức Lý Thiên Mệnh, hành Tần Minh một trận chưa đủ làm hắn nguôi giận.

Lý Thiên Mệnh biết hai vị này cũng là cảnh giới Thiên Ý đệ cửu trọng, biết đặt bọn họ ở Đông Hoàng Cảnh sẽ là thiên tài tuyệt thế khiến người run rẩy.

Nhưng bọn họ ở trong mắt Lý Thiên Mệnh lúc này là một đám con gián.

Hai người còn định mắng chửi thêm nhưng Lý Thiên Mệnh đã xông đến trước mắt họ.

- Giết hắn!

- Người khác đừng lên, để Tần gia chúng ta giải quyết!

Hai người khá tự tin, còn sợ người khác xông lên giành cơ hội báo thù của họ.

Tần Đỉnh cầm cây đao to, thi thố Ngũ Phong Đao Kinh. Tần Nguyên từ bên cạnh xông lên, thi thố chiến quyết Thánh cảnh Hải Trung Thập Bát Kiếm mới học được.

Mười tám kiếm liên tục, từng kiếm như đại dương dậy sóng, khoảnh khắc trí mạng.

Lý Thiên Mệnh lấy một chọi hai, va chạm kịch liệt.

Những người khác vốn muốn ra tay, nhưng bị Tần Đỉnh cảnh cáo thì tạm thời dừng lại động tác.

Bọn họ trông thấy Bạch Tử Căng đứng ngay bên cạnh, nếu đánh hội đồng thì rất có thể nàng sẽ mang Lý Thiên Mệnh đi.

Nhiều người hò hét:

- Đánh nhanh thắng nhanh!

Keng!

Vừa hét xong, Lý Thiên Mệnh dùng thủ đoạn thô bạo cùng với lực lượng cảnh giới Thiên Ý đệ lục trọng chém đứt kiếm thế của Tần Nguyên.

Tần Nguyên ngây ra:

- Cái gì?

Phập!

Lý Thiên Mệnh lại sử dụng Lôi Quân Hoàng Kiếm chém tới, Tần Nguyên bị buộc giơ tay đỡ, nhưng không được, một cánh tay bay ra ngoài.

Tần Nguyên thay đổi sắc mặt hét to:

- A!

Lý Thiên Mệnh đạp lên mặt Tần Nguyên, in lại dấu chân:

- Ngươi cũng câm mồm!

Tần Nguyên khẽ rên, bay ra đụng vào đám người.

Tần Nguyên ngã xuống đất, co giật rên đau, không bò dậy nổi.

Ngay sau đó.

Lý Thiên Mệnh quay người, dùng cánh tay hắc ám đỡ đường đao trí mạng của Tần Đỉnh.

Cây đao ma sát ra đốm lửa chói mắt trên cánh tay Lý Thiên Mệnh, tiếng kim loại ma sát đâm thủng màng tai.

Tần Đỉnh giật nảy mình:

- Cái gì?

Tại sao tay của hắn có thể đỡ được kiếm, còn bọn họ thì bị chặt đứt tay?

- Chẳng có gì lạ, bởi vì ngươi quá yếu!

Lý Thiên Mệnh lùi lại mười thước rồi đột nhiên xông lên.

Thần Tiêu đệ nhị kiếm.

Lôi hỏa phong bạo, kiếm khí hùng dũng, lửa từ đường kiếm lấp lánh và lôi đình bùng nổ uy lực.

Tần Đỉnh cứng da đầu xông lên vốn không thể ngăn cản Lý Thiên Mệnh hung hãn, Thần Tiêu đệ nhị kiếm chẳng những chém bay đao mà một cánh tay cũng đứt.

- Ngươi cũng ghi nhớ, lần sau sẽ đứt đầu.

Keng!

Lý Thiên Mệnh một tay đè đầu Tần Đỉnh đập xuống kết giới Nhiên Hồn.

Rầm!

Đầu Tần Đỉnh bật ngược lên cao, đôi mắt trợn trắng, xỉu tại chỗ.

Cuộc đối chiến này diễn ra ngắn ngủi, chưa đầy mười giây.

Nhiều người còn đang suy nghĩ có nên đi lên trợ giúp ba huynh đệ Tần gia hay không, kết quả đã rõ thắng thua.

Ba người, mất ba cánh tay.

Đặc biệt là Tần Minh, miệng đầy máu, muốn nói một chữ cũng khó khăn.

Thú bản mệnh của họ không thoát khỏi số phận bị đè ép, toàn quá trình một chọi một, nhưng ba con Thánh Thú kỳ Lân đã hấp hối.

Đối thủ của Huỳnh Hỏa bị bé gà rượt chạy tứ tán.

Đối thủ của Meow Meow bị điện miệng sùi bọt mép.

Còn đối thủ của Lam Hoang, Hắc Kim Thánh Kỳ Lân thì sắp bị đè dẹp lép.

Giờ phút này, Nhiên Hồn Luyện Ngục một mảnh tĩnh lặng.

Trong yên tĩnh, đám thanh niên Kỳ Lân cổ tộc sắc mặt cực kỳ khó xem, bắt đầu nghị luận:

- Lý Thiên Mệnh lớn lên ở Đông Hoàng Cảnh mà?

- Ừ, Tần Phong đã nói hắn là Thiên Ý đệ bát trọng, nhưng có Thiên Ý đệ bát trọng nào mạnh đến mức này không?

- Tần Phong đi đâu rồi?

- Tần Phong, Tần Phong!

Mọi người tìm kiếm Tần Phong, nhưng không thấy bóng dáng đâu, chắc gã đã chuồn mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment