Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592 - Điện Ma Cửu Tiết Liên

Chương 592 - Điện Ma Cửu Tiết Liên
Chương 592 - Điện Ma Cửu Tiết Liên

Nói thật thì còn lại hơn trăm người vây xem thì ba huynh đệ Tần Đỉnh là mạnh nhất.

Đệ tử cảnh giới Thánh khác không thể nào ở lại đây chửi suốt một tháng. Nên khi trông thấy tình trạng thê thảm của ba huynh đệ thì đám người không dám tiến lên.

Trong ánh mắt ngẩn ngơ của họ.

Lý Thiên Mệnh nhìn quanh một vòng, nói:

- Các ngươi cứ mắng tiếp đi, ta sẽ nhớ kỹ, ai bị ta nhớ thì dù sớm hay muộn đều gặp kết cuộc giống như vậy. Trong vòng nửa năm, ta sẽ đánh gục tất cả người trẻ tuổi của Kỳ Lân cổ tộc ngươi. Sau đó từng người xếp hàng, ta sẽ không giết các ngươi, nhưng phải trả giá đắt vì miệng tiện. Vậy thôi, khó chịu thì cứ mắng tiếp đi.

Lý Thiên Mệnh đã nghĩ thoáng, mặc kệ bọn họ mắng sướng miệng.

Hiện tại có thể đánh thắng được ai là hắn sẽ lao vào đánh, báo thù tại chỗ.

Còn không đánh lại ai thì ráng nhịn.

Đại trượng phu co được giãn được, Lý Vô Địch có thể nhẫn nại mười bốn năm, mình thì cùng lắm ở lại đây năm tháng.

Có cái gì không thể nhẫn nại, không thể chờ đợi?

Nét mặt của Lý Thiên Mệnh rất hung hãn, không có mặt Khương Phi Linh thì bản tính của hắn càng dữ dằn hơn.

Dù sao Linh Nhi là một cô nương tốt đẹp, Lý Thiên Mệnh không thể để nàng trông thấy mặt âm u hung ác của mình.

Còn bây giờ thì Lý Thiên Mệnh chẳng sợ cái chi.

Bị Lý Thiên Mệnh cảnh cáo, hơn trăm người không dám hó hé tiếng nào.

Có người đứng ở phía sau ngửa cổ rống:

- Cùng xông lên!

Vèo!

Lý Thiên Mệnh chớp mắt xông lên đụng bay đám đông, đấm vào bụng người kia.

- A!

Người trẻ tuổi này té xuống đất, ôm bụng, mặt vặn vẹo như vỏ quýt.

- Còn lên nữa không?

- Không, không lên.

- Ta nhát cáy không?

- Không phải, không phải.

- Biết thì tốt.

Lý Thiên Mệnh đi ra đám đông.

Cứ như thế, tuy bọn họ đông người nhưng chỉ còn lại hai Thiên Ý đệ cửu trọng.

Nhiều người đã bỏ chạy, chắc đi kêu thêm người.

Lý Thiên Mệnh vẫn còn bực mình:

- Làm ta chậm trễ tu luyện Thần Tiêu đệ tam kiếm!

Nói thật thì Lý Thiên Mệnh không có ấn tượng gì với Lý Mộ Dương, trong lòng chỉ có chút tình cảm mơ hồ.

Nhưng mà!

Vệ Tịnh là người quan trọng nhất trong đời của hắn, là mạng của hắn.

Lý Thiên Mệnh không cho phép Vệ Tịnh bị nhục nhã dù chỉ nửa câu.

Nếu không phải hắn cố kìm nén thì Tần Minh đã bị chém chết.

Nuôi nấng, làm bạn hơn hai mươi năm, từ lúc hắn bi bô tập nói đến ra ngoài tôi luyện, Vệ Tịnh chịu đựng Tiểu Mệnh Kiếp nuôi nấng hắn từ thuở lọt lòng đến lớn lên.

Con nít mới vài tháng tuổi đủ mệt đuối, nhưng một mình Vệ Tịnh vượt qua hết.

Ai nói lòng tấc cỏ, báo lại tia sáng ba tháng mùa xuân?

Nếu không phải đối phương quá đáng thì Lý Thiên Mệnh không muốn làm căng thẳng leo thang với Kỳ Lân cổ tộc, nói sao thì Lý Mộ Dương cũng có lỗi với họ.

- Có điều dù có lỗi thì đó không phải lỗi của ta, còn lâu ta mới chịu đựng!

Nỗi lòng của Lý Thiên Mệnh yên tĩnh lại.

- Tiếp tục tu hành!

Không tiếp tục cường đại thì khó giữ được tôn nghiêm trong Kỳ Lân cổ tộc này.

Hôm nay ít người, khi bọn họ nghe nói nhục mạ mẫu thân của hắn là có thể buộc hắn ra tay thì phỏng chừng sẽ có càng nhiều người khiêu khích.

Nghe thì khá nực cười.

Lý Thiên Mệnh lười nghe họ nhục mạ chính hắn và Lý Mộ Dương nghìn vạn câu, nhưng dám nói Vệ Tịnh một câu là hắn sẽ nổi xung thiên ngay.

Về chuyện này thì Lý Thiên Mệnh không bao giờ có lý trí.

Rất rõ ràng, hơn trăm người đã tản ra, hiển nhiên đi kêu thêm người.

Lý Thiên Mệnh đi trở về, chạm mặt một nữ nhân phong tình vô hạn nhưng lạnh tựa băng sương.

Nàng là Bạch Tử Căng.

Mắt Bạch Tử Căng lấp lóe, tâm tình hết sức kinh ngạc.

- Hắn thật sự biến mạnh, nơi này linh khí mỏng manh, người bình thường không tu luyện được, nên rất có thể là Đông Hoàng Kiếm, Thái Nhất Tháp cho hắn vốn liếng tu luyện.

Nói thật thì một thiếu niên ra từ Đông Hoàng Cảnh có thể trực tiếp đè ép ba cảnh giới Thiên Ý đệ cửu trọng, đánh cho họ quỳ xuống van xin đã là rất giỏi.

Đủ để nàng nhìn với cặp mắt khác.

Lý Thiên Mệnh trở nên khác biệt trong mắt Bạch Tử Căng, nàng luôn cho rằng hắn rất ngoan, nhưng mới rồi không nói không rằng xông lên chém người, rất đàn ông.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử Căng nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đừng quá xằng bậy, tốt nhất đừng giết người, nếu không thì ta khó mà ngăn được.

Lý Thiên Mệnh gật đầu, nói:

- Bạch tỷ tỷ yên tâm, sẽ không còn có lần sau.

- Vậy thì tốt.

Ngay lúc này, Lý Thiên Mệnh bỗng thấy một người quen thuộc trong đám đông; Vân Trăn Trăn!

Nàng ánh mắt giao nhau với Lý Thiên Mệnh.

Vân Trăn Trăn lập tức bỏ chạy.

Lý Thiên Mệnh lầm lì xông lên đuổi theo.

- Này, ngươi làm gì vậy!

Bạch Tử Căng dở khóc dở cười, mới hứa sẽ không có lần sau đã vội đuổi theo người khác.

Trong tầm mắt của Bạch Tử Căng thấy Lý Thiên Mệnh một người một ngựa đụng tan đám đông, tốc độ siêu nhanh đuổi theo Vân Trăn Trăn.

Vân Trăn Trăn vụt ngoái đầu quát:

- Không được đụng vào ta!

Vân Trăn Trăn lập tức gọi ra thú bản mệnh của mình.

Đó là một con Kỳ Lân lôi điện, tia chớp thô to quấn quanh toàn thân nó, người có màu tím cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt trên đầu có khúc sừng nhọn gấp khúc như hình tia chớp.

Đây là Thánh Thú ngũ giai Điện Giác Lôi Kỳ Lân.

Sét quấn quanh trên sừng tia chớp của Điện Giác Lôi Kỳ Lân, thoáng chốc bắn về phía Lý Thiên Mệnh.

Xèo xèo xèo!

Lý Thiên Mệnh lao ra từ trong tia chớp, tia chớp đó là thần thông, không tổn thương hắn được bao nhiêu.

Lý Thiên Mệnh đột nhiên xuất hiện đằng trước Điện Giác Lôi Kỳ Lân.

- Xéo!!!

Lý Thiên Mệnh huơ Đông Hoàng Kiếm chém xuống, uy lực Thần Sơn Hoàng Kiếm bùng nổ.

Điện Giác Lôi Kỳ Lân bị chém một nhát máu tuôn như suối, kêu đau bỏ chạy.

Vân Trăn Trăn thấy thế lấy một sợi xiềng xích ra từ nhẫn tu di, tia chớp quấn quanh sợi xích, tia chớp cực kỳ hùng dũng, Lý Thiên Mệnh thấy có ba mươi sợi thánh thiên văn trên đó.

Với thân phận của Vân Trăn Trăn, lẽ ra nàng không nên sở hữu binh khí tốt như vậy.

Lúc ở Diễm Đô, Lý Thiên Mệnh từng thấy xiềng xích tia chớp của Vân Trăn Trăn, nhưng không phải sợi xích nàng đang cầm.

Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:

- Có được binh khí này là nhờ ta phải không?

- Ngươi nói bậy!

Vân Trăn Trăn dùng thực lực cảnh giới Thiên Ý đệ cửu trọng vận dụng xiềng xích màu lam sét hung mãnh quất hướng Lý Thiên Mệnh.

Cùng lúc đó, Điện Giác Lôi Kỳ Lân mới rồi bỏ chạy lại gào thét xông tới, thần thông bùng nổ, lôi đình đầy trời.

Ngay khoảnh khắc này.

Ba con thú bản mệnh khiến người tuyệt vọng lao ra từ trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Chúng nó vừa hiện ra đã đè Điện Giác Lôi Kỳ Lân xuống.

Huỳnh Hỏa rống to:

- Đánh nó!

Chưa đầy ba giây, Điện Giác Lôi Kỳ Lân miệng sùi bọt mép, bị đánh cả người đẫm máu.

Đây là cái lợi của Ngự Thú Sư sinh ba, mỗi lần chiến đấu đều là vây công.

Vân Trăn Trăn nhìn mà đen mặt.

- Đến lượt ngươi!

Lý Thiên Mệnh chém kiếm, Thần Tiêu đệ nhị kiếm bẻ gãy nghiền nát, kiếm khí gào thét, lôi đình và lửa quấn lấy nhau bùng nổ. Lôi đình và Luyện Ngục Hỏa bám vào Đông Hoàng Kiếm chém xuống.

Vân Trăn Trăn đã thấy bản lĩnh của Lý Thiên Mệnh, muốn chống cự nhưng bất lực.

Keng!

Binh khí của Vân Trăn Trăn bị đánh bay, kiếm đâm vào ngực nàng, máu phun ra.

Sắc mặt Vân Trăn Trăn trắng bệch mềm nhũn ngã xuống đất.

Vân Trăn Trăn chưa rơi xuống đất hoàn toàn đã bị Lý Thiên Mệnh xách lên.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nếu không phải tại ngươi thì ta đã không phải đến chỗ tồi tàn này, đều tại ngươi làm chuyện tốt, ta đánh ngươi một trận cũng không quá đáng chứ?

Vân Trăn Trăn cúi đầu:

- Không quá đáng.

Bốp!

Lý Thiên Mệnh vỗ xuống đầu Vân Trăn Trăn, nàng rên đau, lại quỳ xuống đất, hoa mắt ù tai.

Lý Thiên Mệnh cầm sợi xích tia chớp màu lam có ba mươi sợi thánh thiên văn, hỏi:

- Binh khí này tên là gì? Ta thích.

Cảm giác chạm vào lôi đình cực kỳ hung mãnh.

Vân Trăn Trăn khóc ròng nói:

- Điện Ma Cửu Tiết Liên, ba mươi thánh thiên văn, chủ thể của linh khoáng là Điện Ma Nguyên Thạch, linh tai là Cửu Kiếp Lam Điện.

Lý Thiên Mệnh càng nhìn càng giận, lại tát một cái:

- Ngươi còn tiếc hả? Không có ta thì sao ngươi có được loại binh khí này? Bà nội nó!

Mặt Vân Trăn Trăn sưng đỏ té xuống đất, gào khóc.

Bình Luận (0)
Comment